Ác điểu trầm mặc.
Gã phảng phất như hoà mình vào đếm tối.
Một lúc lâu sau gã mới cất tiếng:”Ta có nhất định phải hồi đáp?”
“Nhất định!” Thiết Thủ vẫn không quay ngươi lại, tay gã vẫn đặt trên cánh cửa:”Ngươi nhất định phải nói cho ta biết, bằng không khó tránh khỏi ta hoài nghi cái chết của Tiểu Hồng với ngươi có quan hệ!”
Ác điểu cùng bóng đêm hư vô kết hợp thành một lực lượng.
Hắc ám lực lượng.
Sát khí nồng đậm.
… tử khí còn mạnh mẽ hơn.
Thiết Thủ nếu muốn đối địch cùng gã cơ hồ sẽ cùng với toàn bộ thế lực hắc ám đối địch.
… do gã đã hoà mình cùng hắc ám nên đã thành đối địch cùng thiên địa.
Ác điểu lại một lúc sau mới phá vỡ sự tĩnh lặng, dường như gã cố đè thanh âm của mình xuống.
“Ta không có giết cô ấy!”
Thiết Thủ kiên quyết truy hỏi:”Lúc ấy ngươi đi đâu?”
Tay của gã vẫn giữ ở tư thế đẩy cửa nhưng vẫn bất động.
Gã biết một khi gã xem gã ác điểu phía sau là địch nhân thì xem ra so với đám cao thủ Thần Thương hội vừa rồi còn khó đối phó hơn gấp bội.
Gã cảm thấy mình đang đối địch với cả bóng đêm bao trùm xung quanh.
Cho nên gã duỗi tay ra.
Một khi đưa tay ra gã sẽ đẩy cửa bước ra ngoài.
Khi cửa mở, ở tình huống tĩnh lặng và u ám này sẽ tạo ra một khe hở, một lỗ hổng, hơn nữa còn có một âm thanh.
Gã muốn tận dụng cơ hội này, cái khe hở nhỏ bé này … chỉ cần cửa mở, một chút thời gian khi cửa hé ra gã có thể thoát ra hỏi cái áp lực khủng bố, sát lực mạnh mẽ, tử khí lan tràn từ vị Ngọ Dạ hình bộ sau lưng.
Lưu ác điểu không hồi đáp.
… gã mở miệng trả lời tức là vẫn còn đối thoại mặc dù vẫn có thể xuất thủ nhưng ít ra là vẫn chưa động thủ. Nếu gã im lặng không trả lời vậy giao chiến hiển nhiên đã bắt đầu.
Trong đếm tối mịt mùng giao chiến với Sát Thủ hình bộ thì đoan chắc một điều tử thần đã khiến ngươi nhảy mũi một cái rồi.
Thiết Thủ không quay người lại.
…. Bây giờ mà quay người cũng quá nguy hiểm, khi mà cả người chuyển vị xoay lại tất sức phòng ngự giảm sút, yếu nhất, sát na ấy nếu địch nhân nắm bắt chính xác thời cơ thì ắt chết đến bốn mươi tám lần không sai chạy.
Sai lầm là mất mạng, một lần cũng không được.
Có nguy hiểm cũng không được phép sai lầm.
Thiết Thủ không nghĩ sẽ phạm sai lầm.
Cho nên tay của gã tiếp tục đẩy cửa.
Ác điểu đang ở sau lưng gã như tan biến vào bóng đêm.
Đêm, sâu thăm thẳm.
Tối như mực.
Trời sáng.
Mây tan.
Trăng đến.
Bóng hoa đổ.
Trăng cuối cùng đã chui ra khỏi mây.
Thiên địa sáng ngời.
Sáng tỏ.
Ác điểu cuối cùng đã trả lời câu hỏi của gã.
Gã trả lời bằng một câu hỏi, lấy bản thân mình làm câu hỏi cũng là một loại đáp án.
“Ngươi có biết ai phái ta đến đây không?”
Thiết Thủ đáp:”Chu hình tổng!”
“Ngươi có biết tại sao lão phái ta đến đây không?”
“Ngươi là đại tướng dưới tay lão, lão đồng ý phái ngươi đến Đông Bắc tất có nguyên do trọng đại. Có lẽ việc truy bắt Thiết Tú, cứu Diêu Hồng chỉ là cái cớ mà thôi!”
“Ngươi doán đúng rồi!” Ác điểu đong đưa cái đuôi thốt. Rốt cuộc dưới bóng hoa đong đưa Thiết Thủ đã chầm chậm quay mình lại đối diện với một con mãnh thú đang đung đưa cái đuôi.
“Rấtt nhiều người không rõ nội tình mà cho rằng Hình bộ bọn ta chỉ biết truy bắt tội phạm, tra án nhưng không biết rằng chúng ta còn có rất nhiều nhiệm vụ không thể để người khác biết được phải phụ trách thực hiện.” Ác điểu lặng lẽ cười nói:”Tỷ như điều tra trong triều đình, nhân gian có ai hai lòng, ý đồ tạo phản để chặn đứng không cho chúng kịp hành động hoặc lúc Hoàng thượng xuất cung phải bố trí hệ thống phòng ngự bảo giá, lại giám sát nhất cử nhất động các lộ Thái tử, Vương gia. Bọn ta đều vì phụng sự Hoàng thượng mà luôn phải tăng cường hoạt động …”
Thiết Thủ lạnh lùng nói:”Tự nhiên cũng thay Hoàng thượng, quần thần trừ khử những người không hợp nhãn!”
Ác điểu trong đêm đen trông như một đầu quái thú đen ngòm, có đuôi, không động đậy nhưng đôi mắt mang màu xanh biếc ánh lên sự bi thảm:”Ngươi là Hình bộ, còn là danh bộ rất có kinh nghiệm, những chuyện này tất nhiên không gạt được ngươi, Hình bộ điều tra sự cố trong triều đình, kỳ thật cũng như rất nhiều tổ chức hoạt động tương tự. Không mấy đại thần trong triều có thể biết được huyền cơ nhưng ta e rằng ngươi còn biết rõ ràng hơn bọn ta.”
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:”Chỉ có điều bọn ngươi dưới trướng Gia Cát tiên sinh, trực tiếp hành sự dưới lệnh Hoàng thượng không cần phải quanh co, rối rắm. Bọn ta thì cả việc Hoàng thượng xuất cung thưởng hoa, tư tình lén lút đều phải dọn đường sẵn … cũng không trách được ai khi Hoàng thượng háo sắc, mỹ nữ trong cung, thục nữ nhân gian hễ được sủng hạnh ngài đều thân chinh xuất động. Địa phương nào có kỳ sơn dị thạch đều muốn tự mình đến xem. Bọn ta lo việc trải dài mấy trăm dặm đến chuyện sau cửa cung …. Hoàng đế một khi hứng chí bọn ta đều như treo trên giàn hoả cả!”
Thiết Thủ hừ lạnh:”Thân bất chánh ại đổ cho người! Núi đá vô tri, thiên ý khó dò, cỏ cây vô giác, đạo trời vô lối, dùng đàn làm củi, bắt hạc để ăn, đục khoét bảo khố, mê muội bất trí chẳng khác dùng chân gảy đàn, dùng tay để đi. Dẫu do thời thế cố nhiên trên làm dưới theo nhưng giúp ác làm việc, nhen lửa thổi gió đến khi gió lớn ắt hại chính mình.”
Gã dừng lại một chút kìm chế tâm tình, giọng nói ôn hoà nhưng nghiêm khắc, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ nói tiếp.
“Chúng ta thân tại công môn nhưng có những việc chúng ta có thể không làm, có những việc nhất định phải làm … có hay không có mệnh lệnh từ trên cũng không phải là điểm quan trọng.”
Ác điểu lại trầm lặng.
Gã lại lặng im trở lại.
Khi gã lặng thinh đích xác mang đến cho ngươi cái cảm giác giống như gã đã chết rồi vậy.
… không phải gã chết mà là gã lặng im để ngươi tưởng rằng gã đã chết.
Chỉ là Thiết Thủ không sợ sự tĩnh lặng.
Càng không sợ chết.
Tâm gã bình lặng như đáy hồ nước.
Cũng trong hơn nhiều.
Ác điểu trầm mặc một lúc rồi lạnh lẽo nói:”Ta với ngươi không giống nhau, ngươi có Gia Cát tiên sinh, ta không có!”
Thiết Thủ đáp:”Ngươi cũng có Chu Nguyệt Minh, Chu hình tổng đấy thôi!”
Ác điểu nói:”Hoàn toàn khác biệt! Chu Nguyệt Minh bồi dưỡng ta là muốn ta nghe lão nói, phục tùng mệnh lệnh lão, nhất định phải có giá trị lợi dụng … lão đại trên đời này đều như thế cả.”
Thiết Thủ cất lời:”Nói lợi dụng ắt có chỗ hữu dụng, vậy phải nói ngươi hữu dụng, đã vậy ngươi dựa vào chính thực lực của mình hành sự hoàn toàn có thể không ngả nghiêng theo sắc mặt người khác.”
Ác điểu đáp:”Ta dựa vào lão thì phải chịu sự khống chế của lão. Không dựa vào lão thì cho dù võ công có cao đến mấy cũng không thể chú ý đến, không lâu sau trên giang hồ cũng chỉ có thêm một bộ hài cốt trên đường mà thôi. Gần núi ăn của núi, gần nước uống nước, không tựa núi, không nương nước thì không oan chìm đáy bể cũng xương hoá thành tro. Tà bất thắng chính là quy luật đã là chuyện hiển nhiên.”
Thiết Thủ thốt:”Cho dù là chuyện hiển nhiên cũng không thể đánh mất cái tâm. Trận chiến cuối cùng của đại trượng phu chính là bản thân mình. Tần thúc chủ cũng có lúc bán ngựa. Ta biết thời thế hiện giờ chính khó thắng tà nhưng cho dù không thắng cũng đánh một trận.”
Ác điểu lại tĩnh lặng trong thoáng chốc rổi nở một nụ cười quỷ dị thốt:”Ta đấu!”
Thiết Thủ hỏi:”Đấu với ai?”
Ác điểu đáp:”Tập Tà!”
Thiết Thủ thở ra:”Khó trách bên hông hắn tựa hồ bị thương mà sau cổ ngươi cử động cũng có chút khó khăn … trận chiến ắt rất đáng xem đáng tiếc ta không có phúc phận để thưởng lãm.”
Ác điểu hừ lạnh:”Nếu không làm sao ngươi có thể mượn kiếm của hắn chứ!”
Thiết Thủ cười hỏi:”Không phải Chu hình tổng muốn ngươi đánh một trận với Tập Tà chứ?”
Ác điểu đáp:”Cũng không hẳn, lão có dặn dò ta rất kỹ nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên trêu trọc vào hắn.”
Thiết Thủ nói:”Nhưng ngươi lại chọc …”
Ác điểu cất tiếng:”Ta chỉ bất đắc dĩ thôi, nhưng ta cũng muốn đấu với hắn một trận, trách nhiệm của hắn là bảo vệ cơ mật Thần Thương hội mà nhiệm vụ của ta lại chính là khám phá bí mật của Tôn gia."
Thiểt Thủ thắc mắc:”Vậy là trong lúc hành động ngươi bị hắn phát hiện?”
Ác điểu đáp:”Ngươi đến Phi Hồng hiên ta có chút do dự.”
Thiết Thủ hồ nghi:”Do dự?”
Gã hỏi trong lòng thầm nghĩ hoá ra cái gã mình đầy tử khí này cũng có lúc ‘do dự’.
Ác điểu đáp:”Ta do dự là cuối cùng ta nên theo dõi ngươi hay nhân tiện thăm dò Nhất Ngôn đường một chuyến."
gã nói tiếp:”Ngươi làm thế nào biết ta không theo sau ngươi … chỉ dựa vào mùi của ta ngươi không thể nào dám khẳng định như thế?”
Thiết Thủ đáp:”Lúc đấu với đám người của Thần Thương hội ta đã nhìn ra thương thế ở cổ của ngươi. Nếu ngươi theo sau ta thì với thân thủ của ngươi nếu bị thương thì ta không thể nào không phát giác.”
Ác điểu gật gù:”Ngươi dĩ nhiên không biết, lúc ngươi ở Phi Hồng hiên thì ta đang ở Cửu Đỉnh thính.”
Thiết Thủ thốt:”Cửu Đỉnh thính! Xem ra ngươi muốn đến đảo Hoàng Long.”
Ác điểu trầm giọng:”Ta có mục đích. Một, Chu tổng nhận được tin báo Thần Thương hội gần đây đang bí mật nghiên cứu một loại thương pháp cực ký bá đạo đã sắp thành công. Một khi thành công lực sát thương cực lớn, ngay cả người võ công trung bình sử dụng loại thương pháp này cũng trở nên thiên hạ vô địch.”
Thiết Thủ động dung:”Có loại thương pháp như vậy sao?”
Ác điểu thở dài:”Điểm đáng ngại hơn chính là bọn ta chỉ biết nó tồn tại nhưng bí pháp kia rốt cuộc là thương pháp hay là một loại binh khí cũng không biết được.”
Thiết Thủ hỏi dò:”Ngươi tới đây vì chuyện đó ư?”
Ác điểu đáp:”Đương nhiên! Mặc kệ là thương pháp hay binh khí ta đều cướp lấy rồi nói sau.”
Thiết Thủ thốt:”Cho nên Chu Nguyệt Minh mượn cớ cứu Diêu Hồng cô nương phái ngươi đến đây là để tra ra cơ mật này sao?”
Ác điểu đáp:”Còn có mục đích khác, Nhất Ngôn đường còn ẩn chứa càn khôn.”
Thiết Thủ thở nhẹ ra một hơi:”Nhất Ngôn đường còn có vũ khí bí mật khác nữa sao?”
Ác điểu đáp:”Đó có thể là một loại dược vật, một loại bí phương hoặc phương pháp huấn luyện nhân tài.”
Thiết Thủ nói:”Nhất ngôn đường tại Thân Thương hội chịu trách nhiệm huấn luyện, tinh anh cao thủ xuất ra vô số. Người ta huấn luyện tốt, dùng người chuẩn cũng không thể không ai nhận ra phương pháp huấn luyện của bọn họ.”
Ác điểu cười nhạt:”Có điểm khác!”
Thiết Thủ ngạc nhiên:”Khác?”
Ác điểu thốt:”Rất khác biệt! Sáu năm gần đây Nhất Ngôn đường có không ít cao thủ thất tung hoặc phát điên, không phải chết mà là mất tích. Một khi có cao thủ xuất hiện tất gió tanh mưa máu, nhiệt náo một phen, di hoạ võ lâm nhưng hoành hoành ngang ngược không lâu lại bất đắc kỳ tử chết thảm. Những năm gần đây ít nhất sáu, bảy tên cao thủ từ Nhất Ngôn đường có kết quả như vậy.”
Thiết Thủ trầm ngâm nói:”Người cho rằng … bọn họ có phương pháp đặc thù huấn luyện cao thủ có thể khiến người võ công mãnh tiến nhưng có thể làm họ phát cuồng mà chết sao?”
Ác điểu nói:”Nếu thực sự có loại bí pháp này thì chẳng những Chu tổng muốn mà cả Tướng gia cũng muốn.”
Thiết Thủ hồ nghi hỏi lại:”Thực sự thì có loại bí pháp này không?”
Ác điểu đáp:”Có! Ngươi đừng quên trong Thần Thương hội vốn có người của Chu lão, trong Nhất Ngôn đường cũng sớm có nội ứng. Chuyện trong thiên hạ có gì có thể qua mắt được hai người bọn họ? Bọn họ mới quả thực là long phụng trong đương thế, không ai có thể so được”
Thiết Thủ cười nói:”Biết chuyện bí mật của người khác đúng là không ai có thể bì được họ rồi. Như vậy thì sử quan mới là không ai so được chứ, bọn họ ghi lại sự thật, dẫn xưa thuật nay vậy mới là nhìn lòng người. Cho dù có đoạt được bí pháp của Nhất Ngôn đường thì có thể dùng không, đến bọn họ còn chưa tìm ra biện pháp khống chế hậu quả của cách đó. Cưỡng đoạt nó xem ra chỉ là gieo gió gặp bão tự mình hại mình mà thôi!”
Ác điểu trầm ngâm:”Chu lão tổng, Tướng gia bọn họ không quan tâm. Chỉ cần có thể đưa võ công nhân thủ dưới tay đột biến gấp mấy lần hơn nữa có thể bất kể việc gì xuất động một đám thiên hạ vô địch động thủ có ai mà không muốn có? Ai không muốn đoạt? Đó là nguyên do ta đi chuyến này!”
Thiết Thủ đột nhiên hỏi:”Tại sao ngươi lại nói với ta mấy chuyện này?”
Ác điểu đáp:”Bởi ngươi và ta mục tiêu hành sự khác nhau, nói với ngươi cũng chẳng có việc gì quan hệ.”
Thiết Thủ thản nhiên nói:”Sao ngươi chắc ta sẽ giúp ngươi? Nói không chừng ta quay đầu lại đoạt lấy vật trên tay ngươi đi thì sao?”
Ác điểu trầm ngâm cả nửa ngày mới mở miệng:”Ta cũng muốn bỏ qua chuyện này … nhưng nay lại muốn nói cho ngươi biết, tình thế của ta phải giữ thân và cũng rất bất đắc dĩ!”
Thiết Thủ bình đạm nói:”Ai mà có thể khiến Ngọ Dạ Sát Nhân ngài phải bất đắc dĩ vậy?”
“Đêm nay ta cùng Tập Tà giao thủ lập tức nhận thấy hành động đơn độc lần này chỉ sợ hỏng việc!” thanh âm phát ra từ cổ họng gã như tiếng gầm gừ của mãnh thú gặp phải thiên địch.
“Ta muốn hợp tác với ngươi!” gã thì thầm:”Ta muốn liên thủ với ngươi!”
“Chúng ta hợp tác cả hai cùng có lợi!” gã thành thực nói:”Tách ra thì cả hai đều thiệt hại!”
“Tình thế vô cùng rõ ràng, không cần hoài nghi!” gã nói mang theo luồn tử khí mãnh liệt:”Ngươi chỉ có ở cùng trận tuyến với ta mới có thể được việc!”
Thiết Thủ đáp:”Ta đến là để cứu Diêu Hồng cô nương, bây giờ còn muốn tra ra hung thủ đã giết Tiểu Hồng!”
Ác điểu thốt:”Ta biết! Chuyện đó cũng không có gì mâu thuẫn!”
Thiết Thủ lại nói:”Ta chỉ muốn cứu người, truy bắt kẻ thủ ác cũng không hề có ý định sẽ vì Thái Kinh, Chu lão làm việc gì riêng tư cả!”
“Huống chi,” gã dừng một chút rồi nói tiếp:”Nếu Thần Thương hội quang minh chính đại nghiên cứu thủ pháp sử dụng thương pháp, bình khí. Người của Nhất Ngôn đường tình nguyện tham gia phương thức huấn luyện đệ tử tinh anh thì theo ta không có vấn đề, ta cũng không quấy rối hoạt động của họ.”
Ác điểu nói: "Ngươi là danh bộ danh chấn thiên hạ, hãy nhìn cục diện hiện nay của Thần Thương hội nó có giống như là không có ý đồ thôn tính thiên hạ, không có dã tâm thâu tóm võ lâm sao? Ngươi cũng đã gặp Tôn Cương, lão có giống như là người dùng phương pháp quang minh lỗi lạc cho chuyện huấn luyện nhân mã sao?"
Gã bỗng nhiên hạ thấp thanh âm.
Nhíu lông mày.
Cũng hạ thấp vai xuống.
Thoáng cái, phảng phất cả bóng đêm cũng hơi bị đè thấp xuống ép đến Thiết Thủ.
Chìm, mà nặng.
Đen, mà nồng đậm.
"Nếu như lấy được bí pháp cùng bí kỹ có thể đột nhiên tăng mạnh võ công, lấy võ công ta và ngươi mà tính, thực không gần ư vô địch thiên hạ ư?" Ác điểu lạnh giọng nói, "Chúng ta đoạt được của quý này không nhất định phải hiến tặng cho Thái Tể Tướng cùng Chu lão tổng. Chúng ta hoàn toàn có thể thu lấy món lợi đó chứ … lợi dụng tình báo của bọn chúng cùng sự lớn mạnh thực lực của mình, hùng bá thiên hạ, cớ sao mà không làm? Ta và ngươi sao không hợp tác? Chúng ta liên thủ ắt không ai sánh kịp, còn có thể vô địch khắp thiên hạ!"
Thiết Thủ nghe, cũng hiểu.
Hắn rốt cục minh bạch ý tứ ác điểu rồi.
… người cũng đã nói lời thành thực. Ngươi cũng cần phải đáp lời.
"Với ta không có ý nghĩa, cũng không hứng thú muốn hùng bá thiên hạ;" gã hồn hậu mỉm cười nói, "Ta nghe đến vô địch thiên hạ bốn chữ chỉ sợ, ta chỉ nguyện sống được thật vui vẻ, thanh thản, vì lão bách tính làm nhiều chuyện tốt, vì dân mà phụng sự, làm người không thể vô địch, vốn không thể, thật ra thì không cần phải vô địch! … kiếp sau làm heo làm chó, làm gà làm vịt chưa biết chừng! Ngươi là Tể Tướng, không giống với người thường nhưng cũng có sanh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố. Bình dân dân chúng tất cả đều là người, cũng có cha mẹ huynh đệ, vui mừng ly hợp. Ngươi mơ ước có vũ khí bí mật của Thần Thương hội cùng bí pháp huấn luyện cao thủ của Nhất Ngôn đường … ta không có cái hùng tâm này."
Ác điểu tựa hồ không ngờ tới Thiết Thủ trả lời như vậy.
Khi gã nói, tựa như một đứa bé tìm được một viên kẹo, gã chịu chia phần cho một đứa bé khác đã là gã hết sức khẳng khái cùng đối phương chia sẻ quang vinh.
Song Thiết Thủ cự tuyệt gã! … hơn nữa thái độ còn giống như nhân từ với ma quỷ, gã lần đầu tiên cảm giác tử khí ở mình gã không thể bức gần quang minh chánh đại của người này, hơn nữa còn vô pháp bức tới.
Ác điểu như dựa vào nơi hiểm yếu phản kháng thấp giọng gầm lên: "Nhưng ... Ta xem ngươi là bằng hữu, ta đã đem hết thảy nói cho ngươi biết rồi!"
Thiết Thủ ánh mắt nhu hòa thân mật:"Đúng vậy! Ngươi nói cho ta biết. Cho nên chỉ cần ngươi không giết người, không đả thương người, ta quyết sẽ không ngăn trở hành động của ngươi."
Ác điểu nghe xong, hắn nắm chặt nắm tay vừa mở ra, vốn đang nắm chặt đuôi tóc mới vừa rơi xuống.
Hắn ối một tiến nói, "Ở trong võ lâm, ngươi không làm đệ nhất thì ngay cả đệ nhị, đệ tam cũng làm không được, mọi người chỉ nhìn cái tốt nhất, nếu không chỉ là đồ phế thải, ai lại muốn đồ thứ phẩm chứ!?"
Thiết thủ cười nói: "Ta là người, không phải là hàng hoá. Ta sợ nhất đệ nhất, làm đệ nhất rất không thoải mái, tự tại. Nếu là không làm đệ nhất ngay cả đệ nhị, tam, tứ cũng làm không được , vậy thì đứng thứ một vạn một ngàn một trăm mười một cũng tốt lắm mà …. có gì phải khẩn trương? Ta cũng không phải là hàng, ta là người. Cứ phải lo tìm cách đứng hàng thứ đệ nhất hay một vạn một ngàn một trăm mười một làm gì? Nhưng ta chỉ có một, không một dấu chấm phẩy, không cách nào bắt chước, chẳng phải đã là duy ngã độc tôn, độc bộ thiên hạ?"
Ác điểu hừ hừ nói: "Ngươi không có nghe nói tới sao? Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ … học như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, ngươi nếu tồn tại không tranh giành không đấu, ý nghĩ lụn bại thì các ngươi Tứ Đại Danh Bộ sớm muộn nhất định cũng tụt lại phía sau, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải!"
Thiết thủ ôn hòa nói: "Nếu là đào thải tức là chúng ta đã không cần thiết để tồn tại rồi, vậy thì thiên hạ thái bình rồi … đó là chuyện tốt đấy! Truy Mệnh Tam sư đệ ta thích ngâm tụng bốn câu thơ ‘nguyện vi trường an khinh bạc nhi,sanh đương khai nguyên thiên bảo thì,đấu kê tẩu cẩu quá nhất sanh,thiên địa hưng vong lưỡng bất tri’. Được vậy thật cho gã đã được toại nguyện rồi. Thật ra thì nhân sinh trên đời có mấy khi được là chính mình? Chúng ta sinh ra đến chết cũng không do mình quyết định còn muốn bàn về những chuyện khác! Về phần nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ chỉ là biện minh cho sai lầm của người trong giang hồ mà thôi … dù nói thế nào, lưu lạc giang hồ so sánh với ở nhà đã tuỳ tiện hơn nhiều rồi!"
Ác điểu vẫn chưa từ bỏ ý định, "Nhưng là ngươi là bộ khoái. Ngươi mắt thấy Thần Thương hội sẽ có tuyệt chiêu, vũ khí cùng bí pháp, sẽ càn quét giang hồ, tự mình hùng bá cũng không nhúng tay vào. ngươi trợ Trụ vi ngược, dung dưỡng kẻ gian!"
Thiết Thủ thần sắc nghiêm nghị.
Gã rất chân thành trả lời ác điểu câu hỏi này:"Bất luận kẻ nào cũng có thể đưa đệ tử của mình huấn luyện trở thành tuyệt thế cao thủ. Bất luận kẻ nào cũng có thể nghiên cứ luyện thành tuyệt chiêu vô địch thiên hạ. Đó là tự do của bọn họ. Ta là hình bộ cũng không quyền can thiệp. Nhưng bọn họ dùng những cao thủ này hoặc tuyệt chiêu đó làm chuyện xằng bậy, ta nhất định sẽ không ngồi yên không lý đến. Thẳng thắn mà nói ta tới nơi đây, cũng điều tra nợi hạ lạc một người bạn tốt, không rõ nguyên nhân thất tung. Nếu ta điều tra rõ Thần Thương hội thật là làm xằng làm bậy ta sẽ tra ra chân tướng. Nếu như bọn họ huấn luyện ra cao thủ ra bên ngoài giết người cướp của, hoặc là dùng phương pháp huấn luyện coi thường nhân mạng ta nhất định xử lý nghiêm khắc …. Nhưng nếu như không có bằng cớ cụ thể ta sẽ không can thiệp chuyện nhà của bọn họ, càng không có dã tâm đi cướp bí pháp mà bọn họ cực khổ nghiên cứu chiếm lấy cho mình dùng."
Ác điểu nhất thời tỏ vẻ thất vọng: "Tứ đại danh bộ! Thì ra là mặt kệ sự tình!"
Thiết thủ cười ha hả nói: "Chúng ta chỉ để ý chuyện bất bình của thiên hạ nhưng đúng là mặc kệ chuyện riêng của người khác . Không phạm pháp, không trái với đạo nghĩa, đều không liên quan chuyện đến bọn ta. Chỉ cần mọi người cần nha sai tới chủ trì công đạo, đạo nghĩa thì bọn ta ăn công môn cơm cũng có thể động thân, kịp thời chạy tới là tốt rồi. Nếu là khi bọn hắn không có hành động bất kỳ làm trái pháp luật bọn ta quyết không quấy nhiễu bọn họ. Như vậy, chúng ta là người Lục Phiến Môn cũng không bị người mắng nhiếc trở thành nhân vật đáng ghét trong suy nghĩ của dân chúng. Chúng ta phải học được như thế nào quản sự, không được ước thúc chính mình, lúc nào thì mặc kệ."
Sau đó gã thản nhiên nói: "Ngươi vẫn chưa từng nói cho ta biết mục đích thực sự, nhưng lại nhất nhất cho ta biết vào tối nay. Ta rất cảm tạ nhưng không biết có phải hay không là do các hạ cùng Tập Tà đánh một trận xong cho nên kế hoạch có biến hóa?"
Ác điểu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật là người thông minh."
Thiết thủ mỉm cười nói: "Ta vốn đần độn nổi danh."
Ác điểu u ám nói: "Một người thông minh quyết sẽ không nói mình thông minh. Thậm chí cũng sẽ không để cho người khác biết hắn là người thông minh."
Thiết thủ cười khổ nói: "Nhưng ta thật rất đần độn. Cho nên đối với chuyện gì đều chỉ dựa vào công phu. Bao gồm nhìn nhận vấn đề bởi vì tư chất kém cho nên so sánh với người khác suy nghĩ nhiều gấp mấy lần."
Ác điểu cười lạnh nói: "Nhưng ngươi một câu trúng đích. Thật sự ta cùng Tập Tà đánh một trận xong, mới thay đổi kế sách ban đầu."
Thiết Thủ cũng không quái lạ đáp: "Kế hoạch ban đầu của ngươi dĩ nhiên không có ta tham dự."
Ác điểu nói: "Đây là tin tức ta cực khổ mới có được. Hơn nữa đi theo Chu lão lâu rồi mới có một chút chỗ tốt làm sao có thể hai tay dâng cho ngươi được!"
Thiết Thủ thở dài nói: "Nhưng ta cảm giác thấy Chu tổng vốn đối đãi ngươi không tệ."
Ác điểu căm giận nói, "Đáng tiếc trên đời tất cả lão tổng đều như vậy. Ta mới vừa rồi không phải đã đã nói sao? Lão là lão tổng ta không phải, ta chỉ nghe lời của lão. Lão cố ý tài bồi ta là bởi vì lão đã sớm đã nhìn ra ta là người như thế, chỉ thích hợp thi hành mệnh lệnh của lão nhưng vĩnh viễn không thay thế được chỗ ngồi của lão. Cho nên lão mới yên tâm để cho ta làm việc, không sợ ta đoạt quyền soán vị. ‘Lão tổng ’ vốn hi vọng luôn cưỡi lên lưng ngươi, mồ hôi ngươi tuỳ lão dụng. Lão cho ngươi một chút quyền lực cùng tự do, nhưng cũng chỉ có ở nơi không ảnh hưởng đến lão và bị lão khống chế mới có tí xíu bố thí ban cho. Hơn nữa ngươi còn phải có ơn lo đáp. Một khi để cho lão nhìn ra ngươi vong ân phụ nghĩa, lão ngay cả cám cũng sẽ không cho ngươi ăn. Nếu để cho lão dò xét ra ngươi dã tâm so với lão còn lớn hơn, lão sẽ cho ngươi biết: lão có bản lãnh để ngươi vươn lên, lão cũng đủ bản lĩnh để đẩy ngươi ngã xuống."
Thiết thủ chỉ có thở dài.
Thầm trong lòng.
Ác điểu hai mắt hiện ra màu xanh biếc:"Cho nên, ta muốn phấn đấu, ta muốn giữ chặt kỳ ngộ của mình, ta muốn có sự thành tựu của mình."
Thiết thủ không nhịn được nói: "Ngươi đã có danh Ngọ dạ ma bộ thiên hạ đều nghe thấy."
Ác điểu hừ một tiếng: "Đó chẳng qua là ma. Muốn làm bộ, nên làm thần bộ. Muốn hành hiệp, nên làm hiệp thần. Muốn thành ma, ít nhất cũng nên là một đời Ma vương."
Thiết thủ không khỏi thở dài.
Gã thở dài ra một câu:
"Cho nên ngươi muốn đoạt được bí mật Thần Thương hội?"
"Đúng!"
"Nhưng ngươi cùng Tập Tà đánh một trận đã phát hiện chuyện vốn không phải dễ dàng như vậy?"
"Ít nhất sẽ khó khăn nếu ta hành động một mình."
"Cho nên ngươi muốn ta với ngươi liên thủ?"
"Trên thực tế, ngươi không cùng ta liên thủ, bọn họ cũng nhất định sẽ đối phó ngươi … Tiểu Hồng chết oan chết uổng, chỉ sợ tám phần là vì hãm hại ngươi."
Thiết thủ thản nhiên: "Cho dù ta không có giết hại Tiểu Hồng... Tiểu Hồng cũng là vì ta mà chết ."