“Ngươi dựa vào đâu nói hắn vô tội? Bọn ta dựa vào cái gì để tin tưởng những gì ngươi nói là sự thật chứ?”
Ác điểu nhất thời không nói gì.
Không đáp.
…. Đúng rồi, gã cùng Thiết Thủ song hành đến Nhất Ngôn đường ai mà biết được gã có bao che cho Thiết Thủ hay không? Ai biết hắn nói có phải sự thật hay không? Ai biết hắn có tham dự vào việc hạ sát Tôn Tiểu Hồng hay không? Ai biết?
Chợt một giọng nói vang lên chen ngang vào, giọng nói đầy chính khí
“Gã nói thật!”
Tôn Đồ Cẩu lập tức phản ứng cất giọng:”Vì …”
“Vì vừa rồi ta đã theo sau bọn họ suốt dọc đường cho đến đây!”
Người lên tiếng chính là Tập Tà.
Thật sự không cần nói đến tám trăm lần, tâm tư của đám người ở đây thực sự không mấy ai không tin lời Thiết Thủ.
… mặc dù tình thế trước mắt e là không mấy người lại đi nhận mình sát nhân nhưng đây là thần bộ Thiết Thủ, danh dự của gã trên giang hồ, địa vị của gã trong võ lâm khiến trên dưới Nhất Ngôn đường không ai không nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc có phải là gã sát nhân hay không? Tại sao gã lại xuống tay? Gã trông có giống loại người như thế không?
Cho dù khẳng định Thiết Thủ là người vô tội nhưng cũng không thể tin tưởng việc ác điểu làm chứng cho gã.
…. Bởi vì dưới trướng Sơn Đông Thần Thương hội không ít người đều có gốc là người trong võ lâm hoặc thường xuyên hành tẩu giang hồ tự nhiên nghe được không ít thông tin. Bọn họ đếu có ấn tượng sâu đậm rằng Lưu ác diểu là người của Chu Nguyệt Minh vốn cùng Thiết Thủ đều vạch giới tuyến rõ ràng, tuy chưa là địch nhân nhưng cũng ở hai chiến tuyến khác biệt. Theo đạo lý Ngọ Dạ Quỷ Bộ Lưu ác điểu không cần phải có lời nói tốt cho Thiết Thủ.
…. Càng không cần phải nói dối.
Tuy nhiên cho dù không tin Thiết Thủ lại càng không tín nhiệm ác điểu thì bây giờ cũng không thể không tin, không thể có chút nghi ngờ, bởi Tập Tà đã lên tiếng.
Rất minh bạch.
Tập Tà càng không có lý do để bảo vệ Thiết Thủ.
…. Hắn là đại tướng dưới trướng Nhất Ngôn đường, hồng nhân bên cạnh Sơn Quân Tôn Cương.
Sơn Thần Tôn lão tam lúc này làm một việc.
Lão động ngón tay, ngón út.
Lão buông lỏng ngón út.
Ngón út bàn tay trái.
Sau đó là tay phải.
Ngón út bàn tay phải.
Sau đó là ngón vô danh trên bàn tay trái.
Rồi đến ngón vô danh trên bàn tay phải.
Lão từng ngón, từng ngón buông lỏng ra.
Từng ngón, từng ngón thả ra.
Đến khi hoàn toàn buông ra cả hai tay không nắm lấy hai chân của Thiết Thủ nữa.
Thiết Thủ đã buông tay.
Gã buông nhanh hơn.
Ngay lúc Tôn lão tam buông lỏng ngón út gã đã buông tay.
Thả rất nhanh.
Hai tay cùng lúc.
…. Buông hoàn toàn hai tay đang khống chế hai yếu huyệt của Tôn lão tam.
Bọn họ đều buông tay.
Một trước một sau.
Một chậm một nhanh.
Nhưng đều đã thả tay.
Tay thả ra nắm lại thành quyền.
Tay buông ra lại chuyển thành chưởng.
…. Vô luận ra sao, buông ra so với lúc bắt trúng tốn hao khí lực hơn, khẩn trương hơn.
Buông tay được liền cảm thấy thoải mái hơn.
Ung dung hơn.
…. Chỉ có điều trong cuộc sống có những việc đâu thể ngươi nói buông tay là buông tay? Buông tay nhưng ngươi có thể thả lỏng cả tâm ngươi không? Nhưng lúc này đây buông tay liền tìm cảm thấy ung dung tự tại, cho dù chấp niệm chưa dứt nhưng đã trong tâm đã thanh thản hơn nhiều.
Kỳ thật cái cách gã buông tay đã thấy gã vốn chỉ cần ung dung tự tại, tâm tư thoải mái.
Vừa buông tay gã ôn hoà cất tiếng:”Cảm kích!”
Tôn lão tam chậm rãi thu tay về thần tình như đang thu món binh khí yêu quí nhất hạng về miệng nói:”Hạ bàn của ngươi quả nhiên không như song thủ.”
Thiết Thủ thừa nhận:”Đó luôn là sơ hở của ta.”
Tôn lão tam nói:”Chỉ có điều có lẽ không ai có cách đột phá song thủ của ngươi, xuyên qua nội lực hùng hậu của ngươi mà công tập vào sơ hở đó được.”
Thiết Thủ cười cười:”Vừa rồi Sơn Thần chẳng phải đã dễ dàng kích trúng sao!”
Tôn lão tam vẻ mặt nghiêm túc đáp:”Nhưng ngươi đã khống chế song thủ của ta … nếu ta chấn gãy chân ngươi thì xem như hai tay ta cũng phế bỏ.”
Thiết Thủ cười đáp:”Nhưng lão đã chế trụ chân ta trước mà!”
Lão thốt:”Chỉ là nội lực của ngươi quả nhiên đi sau tới trước.”
Gã cười cười:”Rất may cho ta Sơn Thần đã buông tay.”
Tôn lão tam nghiêm mặt nói:”Ta có thể chế trụ trước chẳng qua do ngươi trước đó đã trúng một thương khiến thân pháp kém linh hoạt …”
Nói tới đây lão bỗng xúc động đứng lên, thở dài rồi cao giọng nói tiếp:”Một người vì quan tâm một người đã chết mà không quản khó khăn, không ngại vì tấm trường bào che phủ thân thể Tiểu Hồng mà dùng thân mình ngạnh tiếp hoả thương khiến thương thế không nhẹ … một người như vậy làm sao có thể đi sát hại một cô nương vô tội được chứ?”
Mọi người tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng lửa reo.
… lưỡi lửa cháy bùng trong không khí phát ra âm thanh lắc rắc, hoa lửa tung toé như một tiếng cười.
Hoả tiếu.
Chỉ có hoả tiếu.
Nhân bất tiếu.
Mà đang lắng nghe.
… bọn họ vốn tôn kính Sơn Thần Tôn lão tam cho nên khi lão cất tiếng tất cả bọn họ đều lắng nghe.
Tập trung lắng nghe.
“Vừa rồi ta xuất thủ chỉ là muốn thử một chút … vị danh bộ Thiết Thủ này …” thanh âm của lão chấn nhiếp toàn bộ mọi người có mặt tại đương trường:”gã mỗi lần xuất thủ đều có cơ hội đả thương người khá nhưng gã đều hạ thủ lưu tình, chẳng những giữ lấy thể diện cho người của Thần Thương hội mà đều là chừa sinh lộ lại cho chúng ta … kể cả khi giao thủ cùng ta gã vốn có rất nhiều cơ hội khống chế ta nhưng lại không phát lực. Đôi tay đó, các ngươi đừng quên, gã chỉ có một mình đối địch chúng ta người đông thế mạnh, tình thế hung hiểm, nguy cấp như vậy gã lại không đả thương người cũng không bắt giữ con tin, cái tâm như vậy làm sao có thể là kẻ sát nhân điên cuồng cho được?”
Thiết Thủ liền lên tiếng:”Thật không phải! Vừa rồi nếu lão phát lực thì đôi chân của ta đã bị phế rồi!”
Lão cười đáp:”Tay ngươi chụp cứng tay ta thì làm sao mà ta phát lực được?”
Gã vội hỏi:”Lão đừng quên là lão chụp trúng chân ta trước!”
Tôn lão tam cười ha hả:”Ta không quên! Chân ngươi đúng để cho ta bắt lấy trước là để ngươi bắt lấy hai tay của ta!”
Gã vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình:”Hạ bàn ta có sơ hở, lão liếc mắt liền nhận thấy nếu lão phát lực thì chân ta làm sao mà cử động được?”
Tôn lão tam một điểm vẫn không nhường nói:”Người khác hẳn sẽ cho hạ bàn của ngươi là nhược điểm nhưng một khi ta phát động công kích ngươi từ trên đánh xuống không phải ta tự chuốc lấy nhục sao!”
Gã vẫn không đồng ý:”Chẳng phải lão đã nhường ta một thức …”
Tôn lão tam chợt biến sắc cao giọng nói:”Các ngươi ở đây ắt đã nhìn thấu sự tình, Thiết nhị bộ đầu đây khi động thủ với chúng ta nhất thủ nhất động đều ung dung trấn định nhưng không hề xem nhẹ đối phương, không vì địch thủ mạnh mẽ mà sợ hãi, mỗi một lần giao thủ đều như nhau, thong dong mà ứng chiến, khiêm cung hữu lễ, không vì ngươi yếu thế mà khinh mạn, không ỷ tài cao mà bức nhân, thuỷ chung vẫn giữ lấy thể diện cho ngươi, không đả thương ngươi!”
Nói tới đây lão đã không cho Thiết Thủ có cơ hội lên tiếng mà lại như nạt nộ quát lớn:”Ta ra tay cốt yếu chỉ để thử phân lượng cùng gã, cũng muốn xem thử nhân phẩm của gã. Bây giờ Tiểu Hồng đã chết, gã cũng không khỏi liên quan nhưng ta thấy tuyệt đối không phải gã sát nhân …” lão đảo mắt nhìn xung quanh, lưỡi lửa bập bùng như bị ánh mắt gã hút cạn:”Bây giờ Lưu ác điểu đã lên tiếng hắn theo dõi gã tới đây, cũng vừa đúng lúc Tập Tà cũng theo sau. Tất cả đều minh chứng một điều gã tuyệt không sát nhân.”
Sắc mặt và giọng nói của lão hoà chung một thể:”Lẽ dĩ nhiên Nhất Ngôn đường không phải Tôn Trung Ba ta đây nói một câu là xong chuyện nhưng ta cũng không nhất thiết phải lặp lại tám trăm lần khẳng định này của ta là sự thật với các ngươi.”
Sau đó, mỗi câu mỗi chữ lão gằn giọng nhấn mạnh:”Bất kể ra sao, Tôn Trung Ba ta đại diện Thần Thương hội Chánh Pháp đường khẳng định một điều: Ta cho rằng Thiết Du Hạ không phải là hung thủ đã giết hại Tiểu Hồng, ta đồng ý lấy tánh mạng ra đảm bảo. Nếu quả thực là hắn ta nhất định sẽ phụ trách giết hắn tạ huynh đệ. Nếu không giết được hắn ta sẽ lấy cái chết để tạ tội.”
Lão kết một câu:”Ta cho rằng nên để Thiết Thủ có một cơ hội thanh minh!”
Lão quả thật không cần thiết phải lặp lại ý tứ của mình thêm một lần nữa, một lần cũng không cần.
Bởi đệ tử Thần Thương hội trên sân đại đa số đều đồng tình với ý kiến của lão.
Thiết Thủ bình đạm nhìn Tôn lão tam như nhìn thấy một tri kỷ đã lâu không gặp, gã thốt hai chữ:”Đa tạ!”
“Ngươi bất tất đa tạ ta!” Tôn lão tam nhãn thần từ hoà nhưng không kém phần sắc bén:”Nếu ngươi sát nhân thì đa tạ ta cũng vô dụng, nhược bằng ngươi không làm thì việc gì phải đa tạ ta?”
Sau đó lão nhìn Tôn Cương hỏi:”Thế nào?”
… nơi đây dù sao cũng là Nhất Ngôn đường.
… đường chủ Nhất Ngôn đường là Sơn Quân Tôn Cương, không phải lão.
Lão chờ Tôn Cươn lên tiếng.
… dù chỉ một câu.
Tôn Cương trầm ngâm một lúc rồi mới cất tiếng.
Lúc này lão không còn bốc lửa như muốn nhai nuốt luôn chính bản thân nữa mà lời nói ra rất cẩn thận, cứ như là chỉ cần nói sai một câu lão sẽ sa xuống địa ngục vậy. Lão nói:”Đã có Tam ca đảm bảo ta cũng không bức người quá đáng. Nhưng Tiểu Hồng đã chết ta phải có lời ăn nói với huynh đệ trong đường.”
Thiết Thủ trầm giọng thốt:”Trước khi Tiểu Hồng chết có giao cho ta một vật, có thể có liên quan rất lớn đến cái chết của nàng. Bây giờ ta không tiện công khai nhưng nhất định sẽ theo manh mối này để điều tra tới cùng. Diêu Hồng cô nương còn đang ở Thái Sơn, sinh tử không rõ. Tiểu Hồng cô nương chết thảm ở đây, oán khí sâu nặng. Ta vừa đến đây lại gặp hung án, hai án này xem như là việc của ta. Mọi người hãy cho ta thời gian mười ngày ta nhất định sẽ lên núi vì Diêu Hồng cô nương tận sức cũng nhất định tra xét minh bạch cái chết của Tiểu Hồng.”
Sau đó gã vỗ vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì rồi bồi thêm một câu:”Mười ngày! Cho ta xin thời gian mười ngày!”
Tôn lão tam đưa mắt nhìn Tôn Cương.
Lão giậm chân hung hăng đáp:”Tốt! Ta cho ngươi mười ngày!”
Sau đó lão phẫn hận nhe răng cao giọng:”Thiết Thủ! Đây là lời hứa của ngươi với huynh đệ Thần Thương hội. Quá thời hạn nếu ngươi nuốt lời đừng trách bọn ta sẽ truy đến hình bộ kinh thành nói chuyện với ngươi!”
Tôn lão tam lạnh giọng bồi thêm một câu:”Các ngươi không quản, ta quản! Nhất quyết không để kẻ thủ ác tiêu diêu pháp ngoại, đắc chí làm càn!”
Thiết Thủ nhìn gương mặt như hung thần ác sát của Tôn Cương rồi nhìn nét mặt từ hoà của Tôn lão tam chầm chậm nói:”Hãy yên tâm! Ta quyết không nuốt lời! Phá không được án này ta sẽ giao mình cho Nhất Ngôn đường, muốn chém muốn giết tuỳ các người, ta chết không oán!”
Tôn lão tam cười nói:”Tốt! Đã vậy ….” Lão đưa một tay ra:”Không tiễn!”
…. “Không tiễn!” ý tứ là sự tình ở đây đã xong, ngươi tự đi mà xử lý lấy chuyện này.
Lão nói xong chúng nhân liển mở ra một đường đi, cơ hồ hoả diễm cũng nhạt bớt phân nửa.
Tôn Cương cũng cất tiếng:”Tốt! Lui!”
…. “Lui!” tức giải tán.
Vì vậy đương trường vốn sát khí đằng đằng vây quanh Thiết Thủ thoáng một cái đã không còn bóng người.
Bọn họ vốn rất đông người.
Giải tán rất nhanh.
Rất nhẹ.
… nói cách khác bọn họ kéo đến ít nhất cũng hai, ba trăm người nhưng thoái lui cùng một thời điểm cứ như là chỉ có hai, ba người bỏ đi vậy, chẳng khác biệt gì mấy.
Bọn họ kéo đến đều cầm theo binh khí, phần lớn binh khí đều là thương.
… các loại thương.
Thiết Thủ để ý có rất nhiều loại thương, có loại uốn éo cán gỗ, có loại không có mũi thương mà trên đầu gắn bảy tám mảnh sắt. Xem ra còn có mũi thương gắn đạn sắt chỉ cấn nhích động cơ quan trên thương sẽ bắn ra dày đặc như ám khí hơn nữa còn có thể bắn ra mười mấy phát.
… hạ thủ như vậy nhất định là loại vũ, ám khí lợi hại.
Điều này khiến gã chợt hiểu tại sao Gia Cát tiên sinh rất chú ý đến Thần Thương hội, gã không khỏi ưu tư ‘Thần Thương hội một khi phát triển, tổ chức hoàn thiện, thấu đáo thương pháp, dã tâm xâm nhập Trung Nguyên chỉ sợ càng lớn. Võ lâm Trung Nguyên bang phái tàn sát lẫn nhau chỉ sợ người có thể chống cự không có mấy ai.”
Chỉ là Gia Cát tiên sinh còn nói một câu ‘Chỉ là người của Thần Thương hội Tôn gia lại không được đoàn kết, tư tâm quá nhiều, dã tâm lại lớn. Người kiệt xuất như Tôn Thanh Hà lại bị bức rời khỏi Quan Đông, lưu lạc giang hồ. Người chủ trì được đại cục như Tôn Trung Ba lại bị bài xích, cô lập, đến Tôn Hoa cũng bất đắc chí không chiếm được ưu thế … bằng không Thần Thương hội chỉ sợ đã san bằng ba tỉnh, tiến thẳng Trung Nguyên, lấn tới Giang Nam rồi!”
Lúc này Thiết Thủ quan sát tỉ mỉ liền phát hiện một việc, vũ khí của bọn họ tuy đều là thương nhưng qua quá trình nghiên cứu thiết kế, liên tục sáng tạo quả thật có thay đổi rất lớn.
…. Có những thay đổi mà Thiết Thủ cũng không thể xác định rõ công dụng của nó là gì.
Gã lại càng chú tâm là bọn họ trước khi rút lui liền thu hồi binh khí rồi cắm đuốc xuống đất rồi đầu đuôi hô ứng, kỷ luật nghiêm mình tuần tự rút lui.
Đương trường bất luận kẻ nào có ý định muốn công kích bọn họ hoặc giả bọn họ gặp đột kích bất ngờ đều có thể ứng phó, tức thì phản kích.
Bọn họ đều luôn ở trong trạng thái sẵn sàng. Lui là một cách thu mình chờ lệnh, tiến là tình trạng toàn lực càn quét.
Bọn họ thoái lui rất nhanh, rất tĩnh lặng nhưng hoàn toàn không sơ chẳng xuất.
Trên tay bọn họ thương không rời tay … phảng phất đó như một phần thân thể, là cánh tay bọn họ, đã vậy quyết không ai có thể để tay của mình rơi trên mặt đất.
Bọn họ cũng không quên ôm đi thi thể của Tiểu Hồng.
Người có đôi lông mày trắng đang dùng ba ngón tay vuốt trên đầu Tiểu Hồng có lẽ là người nổi danh trong Thần Thương hồi Thần Thông đại phu Tôn Phong?
Xem ra lão không ‘Phong’ như trong lời đồn đãi giang hồ.
Ngược lại, lão rất trầm tĩnh.
Cái cảm giác rất trầm tĩnh.
Thiết Thủ rất chú ý đến những chi tiết này vì gã nhận mệnh Gia Cát tiên sinh đến đây còn có ẩn tình bên trong.
Bọn họ rút lui chỉ còn lại Thiết Thủ, ác điểu, Tập Tà, Tôn Đồ Cẩu, Tôn Cương cùng Tôn Trung Ba.
Thiết Thủ lên tiếng:”Bọn ta lập tức lên đường!”
‘Lên đường!’ là gã muốn lên Thái Sơn, cứu Diêu Hồng.
… cứu người như cứu hoả.
Đây là việc gấp.
Với Thiết Thủ mà nói những lời này như một giao ước.
“Tốt! Ngươi đi đi!” Tôn lão tam đáp:”Chỉ cần ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình là tốt lắm rồi!”
Tôn Cương cất giọng chát chúa:”Nhớ kỹ! Thay ta giết con quái vật kia, mang trái tim nó về đây, ta muốn ăn tươi nuốt sống nó!”
Tôn Đồ Cẩu lạnh lùng nói:”Thiết Thủ! Thiết Tú ngoại hiệu là Sơn Kiêu, rất khó đối phó … đừng để ta phải lên núi tìm hài cốt của ngươi, ta sẽ rất tiếc nuối … hay chúng ta đánh lại một trận cho thẳng tay đi, trận vừa rồi thật chán mà!”
Tập Tà không nói gì.
Ác điểu càng không.
Trên người Tập Tà tà khí vẫn nồng đậm.
Từ người ác điểu tử khí vẫn lan tràn.
Cả hai người bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt đều cất tiếng.
Bọn họ hiện tại không thốt một câu nhưng cũng chẳng khác đang chửi mắng người khác mấy chục câu, như cùng ngươi giao đấu mấy chục hiệp.
…. Chẳng phải vừa rồi hai người bọn họ đồng lòng minh chứng Thiết Thủ không sát nhân sao? Tại sao trong mắt bọn họ lại đầy sát khí đối nghịch như vậy?
Lúc đi trên Nhất Gian viện Thiết Thủ hỏi ác điểu một câu.
“Tại sao ngươi lại nói dối?”
Gã bước đi phía trước.
Ác điểu đi sau.
Ánh đèn xa xa dẫn đường.
Trăng đã trốn sâu vào các đám mây dày.
Hỏi một câu gã liền cảm giác ác điểu có chút chấn động dù hắn đang đi sau gã gần bảy bước.
Gã vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Tử khí phía sau càng lúc càng đậm đặc, gã cảm thấy được.
Ác điểu vẫn bước theo sau.
Gã cũng nhận thấy áp lực từ phía trước càng lúc càng mạnh mẽ.
Hai người bọn họ một trước một sau bước đi, càng lúc càng tối, càng đi càng u ám. Đêm ngày càng tối, càng tu ám, càng không nhìn thấy chút ánh sáng, chút điểm mờ.
Đến phía trước Nhất Gian viện Thiết Thủ đột nhiên đứng lại, ác điểu cũng dừng lại.
Mây trôi.
Trăng sáng.
Mặt đất sáng lên.
Trăng sáng nhàn nhạt.
Hương hoa thoang thoảng.
Thiết Thủ đưa tay đẩy cánh cổng chợt ác điểu cất tiếng:”Tại sao ngươi biết?” … gã không thừa nhận gã nói dối.
Cũng không trả lời câu hỏi của Thiết Thủ.
Gã hỏi ngược.
Thiết Thủ dừng tay không đẩy cửa đáp:”Bởi vì khi ta đến dưới cây Tử Vi không có ai theo sau ta.”
Ác điểu có chút rung động.
Gã kinh ngạc.
“Làm sao ngươi biết ta lúc đó không theo ngươi?”
“Mùi của ngươi!” Thiết Thủ bình thản đáp:”Ta với ngươi đi chung đã vài ngày, trên người ngươi có một loại mùi đặc trưng … nếu ngươi ở đó ta sẽ ngửi thấy, còn không mùi tự nhiên không có!”
Một đám mây đen kéo đến che khuất một phần ánh trăng.
Thiết Thủ nhìn sắc trời rồi cười cười nói tiếp:”Điều này không khó để phân biệt.”
Ác điểu lạnh giọng nói:”Vậy tại sao ngươi không lo chúng vạch trần lời nói dối của ta?”