Chương 6: Chương bốn (Phần 1) Dạ đấu Nhất Ngôn đường

Cực nhanh.

Cực mau

Cực kỳ bá đạo.

Làm người lãnh trọng trách huấn luyện cao thủ cho lục đại phân đường của Thần Thương hội, chủ sự sát thủ Nhất Ngôn đường, lão cũng dùng thương.

Thương của lão rất bình thường.

Nhưng cũng rất hiếm thấy.

Lão tiện tay mà dùng.

Nhưng không có cây thứ hai, độc bộ thiên hạ.

Trên tay lão không có thương.

Tay của lão, là một cây thương.

Đó là cây đuốc trên tay một tên trang đinh vào tay lão thành Hoả thương.

Thế công thập phần lăng lệ.

Hoả thương trên tay lão như một sinh mệnh, bừng cháy uốn éo như một con rồng lửa.

Trong đêm tối hoả quang bùng lên như một đoá hoa lửa, giữa không trung xẹt qua một đạo hoả quang, ánh lên trên thi thể trên cây như bừng lên một màu thảm liệt, không khỏi khiến đôi song thủ danh chấn kinh sư Thiết Du Hạ ớn lạnh.

Thương pháp vốn dĩ rất khó ứng phó.

Huống hồ là thương do Xương Hoá Thành Tro Tôn Cương xuất thủ … nhưng là hoả thương, đầu thương như một con rồng lửa, cho dù đâm không trúng để cho lưỡi lửa bén vào cũng có thể nứt da nẻ thịt.

Đoá hoa lửa ánh lên khiến mục quang địch nhân rất dễ loạn thần.

… loạn thần khiến mọi sự vật như thành ảo ảnh.

Tôn Cương quát lớn một tiếng cơ hồ chấn điếc toàn trường, hoả thương của lão lại là mục quang bọn họ hoa cả mắt.

Tai điếc, mắt hoa, làm sao chống đỡ?

Thiết Du Hạ có môt đôi thiết thủ, nhưng cũng không thể ngăn cản.

Bởi vì hoả thế quá mạnh nương theo gió bốc cao cộng thêm dẫn lực của Tôn Cương nếu ngạnh tiếp chỉ phải gánh chịu thiệt thòi.

Thiết Thủ chỉ đành dựa vào một thân nội lực thoái lui.

Tôn Cương truy kích.

Quyết đốt chết người.

Lấy thương đòi mạng.

Thiết Thủ vẫn bình tĩnh thoái lui, lui được bảy, tám bước đột nhiên quơ tay, đình bộ, trên tay gã đã có một thứ.

Kiếm!

…. Trên tay gã làm thế nào lại có kiếm?

Kiếm của người khác.

Là Tập Tà!

Hắn lúc này đứng sát Thiết Thủ, bản thân hắn cũng là một người quái lạ nhất trong đồng môn huynh đệ của Nhất Ngôn đường đó là bên hông hắn có kiếm, trên tay không có thương, dài hay ngắn, thuỷ hay hoả đều không có.

Lúc này Thiết Thủ rút lấy thanh kiếm bên hông hắn.

Một thanh kiếm màu đen.

Hảo kiếm.

Đầu tà khí.

… người tà kiếm cũng tà không kém.

Tà kiếm.

Thiết Thủ dùng thanh tà kiếm này giao tranh với hoả thương của Tôn Cương.

Quá tam chiêu.

Giao kích ba lượt.

Mỗi chiêu kiếm thương chạm nhau chan chát.

Va chạm rất mạnh.

Mỗi lần chạm hoả diểm trên thương lại bay tung toé đi một ít, hoả thương lại ngắn đi một chút. Sau ba chiêu, hoả thương trên tay lão chỉ còn lại bốn thước tám tấc ba.

Trên người Thiết Thủ điểm vài đốm lửa.

Đốm lửa nhỏ.

Bốc cháy.

Thiết Thủ hoàn toàn không thể vì mấy đốm lửa này mà phân tâm, hoa lửa còn đang trước mặt.

Không được phân thần.

… đại địch trước mắt.

Sơn Quân Tôn Cương dù sao cũng nhân vật số một tại Nhất Ngôn đường, đệ nhất cao thủ.

Hoả thương trên tay lão hoả thế đã yếu dần, chỉ còn lại khoảng năm tấc là còn lập loè ngọn lửa xanh biếc.

Có vài ngọn lửa màu xanh lục bập bùng trên vai, thắt lưng, quần áo Thiết Thủ. Ngọn lửa rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay nhưng vẫn không tắt.

Gã không thể dập tắt chúng vì phừng phừng trước mặt gã đoá hoa lửa vẫn còn đó.

Xương hoá thành tro, tro cuộn theo gió Tôn Cương đang chăm chú quan sát gã bất cứ lúc nào đều có thể công tới.

Giữa sân chỉ còn lại tiếng lửa bập bùng, tiếng bước chân thay đổi bộ vị một cách hỗn loạn và tiếng thở phì phò vang ra từ lỗ mũi của lão.

Nhìn từ phía sau không khác gì hai làn khói trắng phun ra từ ống bễ.

Lúc này trên sân nhiều người đã bắt đầu khôi phục lại thính giác.

Thiết Thủ và Tôn Cương hiện đã dừng tay

Ánh lửa cùng ánh trăng chiếu vào bệt máu cô đọng lại trên thân thể nữ tử khiến Thiết Thủ bất giác cảm thấy cực kỳ đau khổ, cảm thấy không cam tâm khi nhiều người như vậy nhìn vào thân thể loã lồ của nàng, mặc dù nàng đã chết nhưng cái tấm thân không mảnh vải của nàng thật khó mà khiến người khác dời mắt .

Vì vậy hắn cất tiếng:”Chi bằng chúng ta đưa thi thể của nàng xuống trước rồi có gì hãy nói sau …”

Tôn Cương vừa nghe thấy đã cưới rống lên.

Đinh tai nhức óc.

Lúc này đại bộ phận nhân thủ đều lấy tay che tai, ngoại trừ những kẻ cầm đuốc không thể che được đành nhăn mặt khổ sở.

Lão càng cười càng điên cuồng.

Lão cười rộ lên khiến cả khuôn mặt giống như con trâu ngoác cái miệng ra lắc lư vậy.

Trong tiếng cười quái dị lão cất tiếnghỏi:

“…. Đến giờ phút này ngươi còn muốn huỷ diệt tội chứng?”

Thiết Thủ nhìn lão.

Lặng thinh.

Sau đó đột nhiên xảy ra một việc.

Gã xuất thủ.

Cần chú ý là đây là lần đầu tiên tại Nhất Ngôn đường gã xuất thủ, cũng là lần đầu gã chủ động động thủ với nhân thủ của Thần Thương hội.

Gã xuất thủ cực nhanh.

‘Vù!’ một tiếng toàn trường rực rỡ ánh lửa, toàn thể đều không kịp nhận thấy tình huống gì đang xảy ra.

…. Gã xuất thủ ra sao?

…. Gã xuất chiêu gì?

…. Gã thu tay lại thế nào?

Mọi người chỉ đại khái biết rằng gã đã xuất thủ, thế thôi!

Đó là vì gã xuất thủ quá nhanh nên ai cũng chẳng kịp nhìn.

Gã xuất thủ, thu tay như gió thoảng như chưa từng động thủ qua vậy.

Đại khái mọi người có thể biết gã đã xuất thủ bằng tay trái vì tay phải gã cầm kiếm.

Gã chỉ xuất thủ, không xuất kiếm.

Gã ra tay nhanh khiến kẻ khác không trông thấy nhưng muốn đánh trúng đối phương thì chung quy cũng phải bước lên.

Cước bộ của gã cũng nhanh như tay gã vậy.

Gã bước lên một bước đến sát Sơn Quân, xuất thủ, rút tay, lui, trong lúc gã lui ‘Hừ!’ một tiếng hoả thương đã kích ra.

Thương này lao tới trước ngực Thiết Thủ, gã trong lòng đã động.

Chỉ là chiêu này lại quỉ dị vô song.

Tuyệt!

Thương nhắm vào ngực Thiết Thủ, ‘Veo’ một tiếng thương đã đả trúng lưng của gã.

‘Bùng!’, Thiết Thủ ngạnh tiếp nhất thương cả ngườii bắn lên cây chấn gãy lưỡi đao, ôm thi thể Tiểu Hồng, phủ lên người nàng một tấm áo choàng trắng. Cả người gã hạ nhẹ nhàng xuống đất nhưng đã kéo xa khoảng cách với Tôn Cương. Lão trừng mắt nhìn hắn lấy thi thể của Tiểu Hồng xuống rồi dập tắt mấy đốm lửa trên người nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.

Bọn họ lại trầm lặng.

Không động thủ nữa.

Bất giác Thiết Thủ mỉm cười, khoé miệng rỉ ra một dòng máu.

Hoả thương trên tay Sơn Quân đánh trúng Thiết Thủ một đòn ngọn lửa đã tắt lụi.

Một hồi lâu sau mọi người mới nghe Sơn Quân hít mạnh một hơi.

Lão cất tiếng hướng về Thiết Thủ:”Trái, dưới, thứ năm, nát bét!”

Thiết Thủ miệng lẩm nhẩm tay đặt thi thể Tiểu Hồng xuống bãi cỏ sau đó gã đưa một vật trong tay cho Sơn Quân.

Lão trầm mặc đưa tay ra nhận lấy.

…. Lúc này vẻ mặt lão đã có điểm ôn hoà.

Chỉ là mọi người không hiểu lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một lúc sau Tôn Cương lại lên tiếng.

Thanh âm lão khô khốc:”Ngươi nếu tay không thì không thể tiếp thương của ta”

Thiết Thủ khụ khụ đáp:”Cho nên ta mới dùng kiếm!”

Sơn Quân cười gằn:”Ngươi dụng kiếm chặt đứt hơn nửa hoả thương của ta … nhưng ngươi cũng biết hoả diễm trên thương là độc hoả đúng không?”

Thiết Thủ thành thật đáp:”Hoả công huỷ diệt, độc hoả vô song sớm đã như sấm động bên tai cùng với giọng cười, tiếng quát, gầm gừ của lão nổi tiếng không kém … cho nên ta đành mượn kiếm của Tập huynh.”

Sau đó gã bình thản nói tiếp:”Kiếm của Tập Tà tên Ích Tà, bách tà ứng địch, vạn độc bất xâm … ta không hỏi mà lấy mong hắn không trách móc, bây giờ không phải lúc sau này sẽ tạ lỗi với hắn sau vậy!”

Sau đó gã nâng kiếm trao trả cho Tập Tà.

Tập Tà gương mặt vẫn lạnh nhạt đưa tay nhận kiếm, tra vào vỏ rồi lạnh giọng nói:”Thiết huynh nhiều năm trước tại Liên Vân trại từng dùng kiếm phá Nhất Tự kiếm của Thích Thiếu Thương, hôm nay diện kiến quả nhiên phi phàm.”

Điểm quái dị chính là thanh hắc kiếm của hắn đã chui vào vỏ nhưng lại như một con rắn đang uốn éo, loáng thoáng còn nghe thấy phì phì phát ra.

Mắt trái Sơn Quân liếc nhìn kiếm của Tập Tà, mắt phải lão nhìn Thiết Thủ như nghĩ ra được điều gì đấy rất quái đản:

“Ngươi trúng một thương của ta mà vẫn không nằm xuống?”

Thiết Thủ đáp:”Đa tạ!”

Tôn Cương cười khan chẳng rõ định nói chuyện gì thì Tôn lão tam đã lên tiếng.

“Không thể nào!”

Lão chỉ nói ba chữ nhưng mỗi câu mỗi chữ đều như một thương phóng ra.

Nhưng mọi người đều không rõ lão nói chuyện gì.

“Hắn đã thắng ngươi một chiêu, mọi người xem ra không thể nhận thấy nhưng hắn xuất thủ đã bẻ gãy cái răng trong miệng ngươi!” Sơn Thần Tôn lão tam đường đường chính chính nói:”Ngươi hoàn toàn không chiếm được chút tiện nghi nào! Người của Thần Thương hội có thể thắng, có thể bại, có thể chết, có thể sống nhưng không thể giấu dốt.”

Tôn Cương lại cười khan một tiếng đưa tay bỏ cái răng mà Thiết Thủ đã bẻ, cái răng nanh, vào miệng nghiến nát rồi lục cục lợn cợn vừa răng vừa máu nuốt hết vào bụng.

“Vừa rồi là trận chiến giữa đường chủ Nhất Ngôn đường với ngươi.” Sơn Thần Tôn lão tam ôm quyền hướng Thiết Thủ cao giọng nói:”Bây giờ tại hạ đường chủ Chánh Pháp đường xin các hạ chỉ giáo.”

Thiết Thủ trầm mặc một lúc rồi thốt:”Ta tới đây là để tra án!”

Tôn lão tam thốt:”Nhưng hiện tại ngươi có liên quan đến vụ án này!”

Thiết Thủ nghiêm túc đáp:”Ta đến Nhất Ngôn đường vốn là muốn trợ thủ, duy trì chính nghĩa.”

Tôn lão tam đáp:”Nhưng bây giờ nhìn ngươi có vẻ giống địch nhân hơn!”

Thiết Thủ nặng nề nói:”Ta vốn vô ý đấu cùng Thần Thương hội mà thôi!”

Tôn lão tam thốt:”Chỉ là ngươi quả đã quyết chiến cùng Thần Thương hội.”

Thiết Thủ mệt mỏi gật đầu, trầm giọng hỏi:”Ta thật sự không nghĩ sẽ cùng Thần Thương hội giao đấu lại càng không muốn cùng lão động thủ … ta cam bái hạ phong có thể không cùng lão giao thủ được chăng?”

Tôn lão tam hỏi lại:”Ngươi đồng ý thúc thủ chịu trói?”

Thiết Thủ lại trầm tư một lúc rồi hỏi lại:”Nếu ta không chống cự có thể đảm bảo sẽ xử sự công chính với ta không?”

Nghe những lời này mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Lại nghe Thiết Thủ muốn đầu hàng.

… gã rõ ràng đã chiếm thượng phong, ít nhất là trường giao đấu cho đến giờ gã đều chưa bại qua. Ít nhất gã có thể từ Nhất Ngôn đường xung sát xông ra, chỉ cần có thể phá vây Thần Thương hội thì một khi chuyện này truyền ra thanh danh gã ắt càng uy chấn thiên hạ.

Nhưng gã lại không có ý đó, gã nhận thua.

Ngạc nhiên hơn Tôn lão tam lại đưa ra đáp án:”Không thể!”

Lão trả lời chém đinh chặt sắt.

Thiết Thủ trầm giọng xuống có phần khó hiểu:”Ta không nghĩ sẽ muốn tiếp tục đánh, cũng không nghĩ đối địch với lão vì sao lại bảo ta không thể được công chính thẩm vấn?”

Tôn lão tam thốt:”Ta biết dụng ý của ngươi, đây là Nhất Ngôn đường không phải Chánh Pháp đường, ngươi đã khiến chúng nhân động nộ, Tiểu Hồng đã chết, tình thế hỗn loạn, việc này không phải ta có thể nói một là một, hai là hai … cho nên ngươi một khi thúc thủ ta có tận lực bảo hộ ngươi cũng chưa chắc đảm bảo ngươi được an toàn.”

Lão nghiêm mặt nói:”Cho nên ta mới nói không thể đảm bảo công chính để mang lại kết cục công bình cho ngươi.”

Thiết Thủ thở dài:”Đã như vậy ta đành phải xuất thủ vậy!”

Tôn lão tam đáp:”Xem ra chỉ còn cách đó!”

Thiết Thủ giọng đều đều hỏi:”Chánh Pháp tiên sinh, chúng ta có thể không động thủ không?”

Tôn lão tam đáp:”Ngươi có nghe qua câu ‘Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ chứ!”

Thiết Thủ nói:”Có nghe qua nhưng ta cảm thấy đấy không phải là lý do để thoái thác trách nhiệm. Kỳ thật người trong giang hồ phần lớn hành sự theo ý muốn. Chỉ cần không hứng thú thì không làm, cao hứng thì việc gì cũng bất kể làm gì có cái chuyện thân bất do kỷ chứ!”

Tôn lão tam hỏi:”Ngươi có phải là Thiết Thủ thần bộ không đấy?”

Gã đáp:”Là ta!”

Tôn lão tam lại hỏi:”Ta có phải là Tôn Trung Ba không nhỉ?”

Gã lại đáp:”Là ngươi!”

Tôn lão tam thư thả nói tiếp:”Bọn ta quyết đấu một phen … có xem như hoàn toàn ‘do kỷ’ không?”

Gã nghèn nghẹn mũi thốt:”Đã vậy, cũng chỉ là tình thế ép buộc. Xem ra chỉ cần có danh vang thiên hạ sẽ có ngày chết dưới tay thiên hạ vậy.”

Lão đáp:”Thế sự vốn dĩ là vậy mà!”

Gã lại nói:”Ta chưa từng có ý định tranh giành cái danh đệ nhất ấy!”

Lão thốt:”Ngươi không tranh cũng vô ích người ta cũng tìm ngươi mà đánh.”

Thiết Thủ chợt hỏi:”Vì cái gì?”

Lão đáp:”Bởi chúng ngại ngươi ngáng đường chúng!”

Gã hỏi tiếp:”Nhưng ta chỉ đứng ở đây mà?”

Lão đáp:”Ngươi đứng sai chỗ!”

Gã thốt:”Vậy ta tránh ra vậy.”

Lão lại tiếp:”Tránh cũng vô ích, bọn họ cũng không đồng ý.”

Gã thắc mắc:”Là ai?”

Lão phun ra một chữ.

“Ta!”

Sau đó lão liền động thủ.

Động thủ.

…. Đã động thương!

Bởi trong tay lão đích xác là thương!

Tay lão vốn không có thương.

Nhưng quả thức lão xuất ra thương, thương phong như chớp giật.

Vốn lão đã nhân thương hợp nhất.

Lão không cần thương nơi tay.

Song thủ lão vốn đã là binh khí chi vương.

Thương!

…. Thủ thương!

Xuất thủ nhất thương so với thương còn cứng rắn gấp bội. Sắc bén, bao trùm, tinh tuý, sát thế bừng bừng.

Bức ra từ thương.

Thiết Thủ chỉ có hai tay.

Gã xuất thủ nhưng chiêu thế là chiêu kiếm.

…. Xuất thủ nhất kiếm!

Gã đem kiếm pháp dung hợp vào quyền thủ, vận kiếm khí tụ vào đầu quyền.

Tay gã hoá kiếm.

Tay là kiếm.

… Thủ kiếm!

Lúc này thủ thương chạm thủ kiếm.

Như hổ gặp báo, ưng gặp đại bàng, đại nhật như lai kháng bất động minh vương.

Tay bọn họ chạm nhau như kiếm chém thương đâm, kiếm kích thương.

Tinh hoả tung toé.

…. Tay bọn họ tuyệt đối không phải là tay!

Ít nhất không phải là loại tay bình thường.

Là binh khí.

…. Lợi khí!

Bọn họ vừa chạm liền rút, điểm đến liền hoàn.

Lưỡng đại cao thủ xuất chiêu cũng cố ý phát chiêu xứng đáng với phân lượng của đối thủ nhưng vô tình cũng khiến phá đá tán ngọc, xuất chiêu mau, thu chiêu lẹ.

Nhưng cũng có khác biệt, Thiết Thủ thu chiêu liền tránh qua một bên, Tôn lão tam thu chiêu liền biến chiêu.

Bước tới.

Xuất kích.

Xuất thủ cực mau.

Hữu lực.

… đây mới chân chính là nhanh, không một chút tiểu xảo, không một chút màu mè.

Chẳng những nhanh mà còn ở phương vị chính xác nhất, chuẩn xác nhất, ngắn nhất để xuất thủ.

…. Đấy mới chính là hữu lực, không có một chút dư lực, không chút lãng phí, không chút hư chiêu.

Chẳng những hữu lực mà còn nắm bắt đúng thời cơ không để cho đối phương kịp né tránh, chống đỡ hay thoái lui.

Lão đã đánh tới.

Đúng điểm yếu hại.

Lúc này tay lão không phải là thương.

Tay lão đã là trở lại là tay.

… cầm nã thủ!

Song thủ lão thấp xuống nhắm vào hai chân của Thiết Thủ.

Gã thối lui không kịp.

… gã không nghĩ lão lại khinh địch đến mức công vào hạ bàn.

Gã bất ngờ.

…. Thoái pháp của gã vốn không linh hoạt như thủ pháp.

Gã có ráng cũng không xong.

…. Không sai, hạ bàn chính là nhược điểm của gã.

Sơn Thần thoáng cái đã nhận biết, nhất chiêu đã phát. Cho nên chiêu đầu của lão chỉ là ném đá dò đường, chiêu thứ hai mới chân chính là công thế.

Nhưng gã là Thiết Thủ, gã trụ cứng hai chân lại.

Hạ bàn công phu gã tuy không thể so với song thủ nhưng nội lực gã trầm hùng ép xuống, Tôn lão tam nhất thời cũng không lay động được.

Nhưng gã cũng đã bị khống chế.

Gã đã mất tiên cơ.

Đúng lúc này gã bỗng làm một việc.

Hai khuỷ tay gã trầm xuống, hai tay vươn ra chụp lấy hai cổ tay Tôn lão tam.

Nhất thời bọn họ người từ Hình bộ kinh thành đến, danh bộ Thiết Thủ, kẻ tại võ lâm Sơn Đông, Sơn Thần hình phán. Người thì dùng tay nắm chân đối phương, người thì tay nắm cổ tay đối thủ cả hai đều bất động.

Trên trán Sơn Thần, trên mặt Thiết Thủ đều có,

Mồ hôi.

Tiếng lửa cháy tí tách.

Lửa trên cây đuốc phát ra những thanh âm nghe như tiếng cười.

Tiếng của người.

Mặc kệ là nín thở trợn mắt hay ngoác miệng phì phò hoặc thở dốc như trâu thậm chí thanh mảnh như làn gió thoảng. Tất cả trộn lẫn với nhau thành một khối tạp âm hỗn loạn.

Bọn họ đều giương mắt tâp trung vào giữa sân.

Trong mắt không phát ra thanh âm.

Chỉ có kinh nghi, chấn động, thắc mắc.

…. Ai thắng? Ai thua?

Kết quả quyết chiến thường là thế này:

Nếu không phải ngươi nằm xuống thì là ta ngã xuống.

Kết cục quyết đấu thông thường là như thế.

Không phải ta giết ngươi thì là ngươi hạ sát ta.

…. Nhưng con người có thể không chiến không đấu sao?

Không.

Không thể.

Mặc kệ là bị ép buộc hay tự nguyện, người đấu với người, cùng sự việc, cùng thiên địa thậm chí cùng chính ngươi sánh vai tác chiến, không kể là phân thắng bại, định thắng thua đều phán sinh tử, quyết tồn vong.

Cuối cùng đã phát ra thanh âm

… giữa sân rốt cuộc đã có động tĩnh.

Thanh âm đến từ trong đám đông xung quanh.

Là Lưu ác điểu, giọng nói gã bén nhọn như thiết kỵ cuồng phong, chớp loà đêm tối, xé nát ánh trăng, sáng rực trời đất.

“Dừng tay … người tuyệt đối không phải do Thiết Thủ hạ thủ!”

Mọi người bỗng trở nên tĩnh lặng.

…. Nếu ánh mắt mọi người là những mũi tên ắt ác điểu đã trở thành một con nhím.

Đến hoả diễm cũng ngưng cười.

Tất cả những mũi thương đương trường loé lên ánh sáng tà dị hướng về phía gã.

Gã lại nói tiếp, giọng khàn khàn như nhổ một cái dằm đâm vào đầu đã lâu nay mới nhổ ra được.

“Vừa rồi ta theo dõi gã đến Phi Hồng hiên đến bên dưới cây Tử Vi ….”

Giọng gã lại như tiếng thú dữ grừ grừ:

“….. lúc hắn tới nới, Tiểu Hồng đã chết!”