Hai mũi thương chệch ra vừa lúc hai mũi thương của Tôn Tiêm, Tôn Hoan lao đến, bốn mũi thương chạm nhau tinh hoả tung toé, bốn người bọn họ kinh hãi quát lớn, đồng loạt hồi thương rồi bất động.
Bốn người một chiêu không thành liền lập tức thoái lui, Tôn Gia Biến sắc mặt biến đổi, lão vừa tính ra lệnh cho bọn họ công kích thì có một bàn tay vỗ lên vai lão, bên tai chợt nghe thanh âm của Tôn lão tam vang lên:”Song thủ của hắn đẩy hai mũi thương lên trên nhưng kỳ thực hắn nếu dụng toàn lực thì đã chấn gãy hai cây thương đó rồi, đó là chưa kể dư lực vẫn thừa sức đả thương hai người bọn họ. Hắn nương tay là muốn giữ thể diện cho bốn người bọn họ nên mới không đem bốn cây thương ấy mà bẻ đi, đánh nữa cũngchỉ chuốc nhục vào thân mà thôi!”
Sơn Thần Tôn lão tam đến sau lưng Tôn Gia Biến lúc nào hắn hoàn toàn không hay biết, trong lòng không khỏi giật mình. Lúc này hắn mời nhìn rõ không chỉ Tôn lão tam tới mà còn có cả Tôn Đồ Cẩu, hai ngươi bọn họ đừng sóng vai nhau chú mục nhìn vào giữa sân.
Đã kinh động đến hai vị khách quí của Nhất Ngôn đường, đứng đầu Chánh Pháp đường đến đây thì chủ tử Nhất Ngôn đường Tôn Cương sao lại có thể vắng mặt?
Tự nhiên không thể thiếu Tôn Cương.
Nhưng lão hoàn toàn không giống Sơn Quân Tôn Cương mà Thiết Thủ đã gặp.
Lão vẫn như cũ, đại khái mắt lồi, đầu trọc, tóc đỏ, râu vàng, miệng như cái chậu máu.
Nhưng lão lại rất ôn hoà.
Giống như một con sư tử vừa tỉnh giấc trông thấy một con thỏ nhưng đến ý tứ muốn đuổi bắt cũng không hề có.
Giống như chỉ vô tình ghé đến vậy.
Đi theo hắn đến có hai mươi ba người.
Khi bốn người Tiêm, Toan, Khắc, Bạc vừa lui bước bọn họ liền tiến lên.
Tổng cộng hai mưoi ba người.
Trên tay đều có thương.
Dài ngắn khác nhau.
Cao thấp khác nhau.
Bọn họ vây quanh Thiết Thủ.
Gã nhìn thấy hai mươi ba người này không khỏi thở ra một hơi chắp tay vái chào xung quanh cất tiếng:
“Tứ thất nhị thập nhị, thất kính!”
…. Tứ thất nhị thập nhị?
…. Tứ thất không phải nhị thập bát sao!
Kể ra tứ thất nhị thập bát là thừa, chính là ‘tứ thất nhị thập nhị’ tại Sơn Đông Thần Thương hội là một đạo kì binh.
Bọn họ vốn có hai mươi tám người, lấy bốn nhân bảy hai mươi tám, danh xưng Yên Thai Tứ Thất thương. Lúc Tứ Phân Bán đường Trần Phóng Tâm, Trần An uý cùng Tử Hư môn Hắc Quang Thần Quân liên thủ tấn công Thần Thương hội, chúng thừa cơ hội Tôn gia cao thủ khi ấy phần lớn đang ở Vũ Hán diệt tuyệt Ô Hữu bang Ngô thị thế gia đến nỗi không còn người trấn thủ đại bản doanh. May mắn là lúc này Yên Thai Tứ Thất thương liều mạng trấn giữ Thần Thương hội mới có thể bảo toàn thanh danh, trấn thủ không để địch nhân có thể bước vào một bước.
Sau Hắc Quang Thần Quân thống lĩnh Tử Hư môn hạ cùng Trần thị huynh đệ của Tứ Phân bán đường nảy sinh xung đột, đình chỉ công kích, người của Thần Thương hồi đã kịp thời quay về nên càng không có khả năng tấn công vào.
Chỉ là Yên Thai Tứ Thất thương tử trận năm người, còn lại đều trúng thương. Nhưng trận chiến này đã mang lại quang vinh tối thượng cho bọn họ, trở thành một nhánh trọng binh của Tôn gia. Bọn họ khi ấy hai mươi tám người liên thủ khổ chiến, cho dù đã tử trận năm người nhưng mọi người vẫn giữ danh xưng Yên Thai nhị thập bát thương hay Thần Thương hội Tứ Thất nghĩa sĩ. Bọn họ tuy chỉ còn hai mươi hai người nhưng vẫn giữ nguyên danh xưng mang theo tinh thần năm huynh đệ của bọn họ sóng vai tác chiến.
Lúc này bọn họ đã được điều về dưới trướng Nhất Ngôn đường. Đêm nay Tôn Cương dẫn bọn họ đến đây.
Đầu thương của bọn họ đều hướng vào Thiết Thủ.
Chỉ chở một hiệu lệnh.
Thiết Thủ cười khổ.
Gã tôn kính những người này.
…. Bọn họ vì gia tộc không tiếc hi sinh tánh mạng cho đến người cuối cùng, là những người có nhiệt huyết.
Gã không muốn tổn thương bọn họ.
Cho nên gã nửa như cầu xin nói:”Ta có thể không giao thủ với họ không?”
Tôn Cương như nuốt phải chín cái bánh bao lớn giọng hỏi:”Ngươi có thừa nhận đã giết Tiểu Hồng không?”
Thiết Thủ lập tức thủ thế.
Tôn Cương lập tức hít mạnh, vươn cao đầu.
Vung tay lên, quát:
“Giết!”
Hai mươi hai người, hai mươi ba cây thương đồng loạt xuất thủ, đồng loạt phóng về phía Thiết Thủ.
Hai mươi hai người, hai mươi ba cây thương, hai mươi hai cách xuất thủ, hai mươi hai loại sát chiêu.
… một đôi thiết thủ làm thế nào có thể cản hai mươi ba cây thương xuất quỷ nhập thần, cây độc đến vậy?
Có thể.
Trên đời có một loại người đúng là có thể làm được chuyện mà người khác không thể. Nhưng loại người này lại có sự khác biệt, chuyện người khác làm được gã lại không làm.
Kỳ thật mội người làm được tốt nhất cũng chỉ là chính bản thân mình, ai cũng không thể làm một người khác.
Thiết Thủ ở vụ án Toái Mộng đao tay không phá trường đao. Nay tại Nhất Ngôn đường lại tay không đấu trường thương.
Không chỉ trường thương còn có đoản thương.
Gã phá trường đoản thương.
Thương công tới.
Hai mươi ba cây thương, có trên có dưới, có từ giữa người đâm vào, có lệch vai phóng qua, còn có cố tình đâm chệch vào khoảng không chặn đứng đường lui của gã cũng khoá sự tránh né của gã … phản công? Ít nhất có sáu mũi thương tạo trên người gã sáu lỗ thủng.
Nhưng gã không lùi.
Cũng không tiến.
Tự cổ tiến thoái lưỡng nan … nhưng gã lúc này không lùi, không tiến lại có một chút ung dung.
Hai tay gã khép lại, quát lớn một tiếng như lôi đình kinh thiên … Như Phong Tự Bế.
Một chiêu này gã vặn gãy Trượng Nghĩa thần thương, chấn lui Lưỡng đại môn thần, phá trận Tiên Toan Khắc Bạc … nhưng bây giờ có thể sao?
Địch nhân có hai mươi hai người.
Hai mươi ba cây thương.
Thương thương phóng tới phương vị bất đồng, trường đoản đủ loại, chiêu thức hỗn loạn … một chiêu này của gã làm sao có thể cùng lúc phong toả hai mươi ba mũi thương này?
Đó là thiên phú của gã.
Chiêu này của gã không nhắm vào thương mà vỗ vào khoảng không.
Song thủ gã giao nhau vỗ ra hai đạo kình lực khiến địch nhân phía trái công thế đều lệch sang một bên đánh về phía phải. Phía trước nhận thấy trận thế rối loạn nhưng không thể thu chiêu, công thế lại lao hết ra phía sau.
Vì vậy địch nhân thành ra không phải hỗ trợ nhau mà là tự công kích lẫn nhau.
Công kích thất bại.
Thiết Thủ vẫn chưa di chuyển qua, tà áo phất phơ. Như Phong Tự Bế, gã thổ khí.
Từ ngừoi gã toát ra sát khí.
Khí bức nhân ép đến địch nhân.
…. Thiên nhiên sinh nguyên khí, nguyên khí sinh thiên địa, thiên địa sinh vạn vật. Người hay cây cỏ đều có khí. Khí tự ban đầu lưu chuyển không ngừng tức nguyên khí, hết tụ lại tán không bao giờ cạn kiệt. Khí lưu chu thiên, theo đến tay chân, tay chân vững chãi, phát động tứ chi tức sinh tứ khí. Có khí có sinh, lặng ắt tồn khí, động ắt thoát khí, linh khí tại tâm, khi có khi không, bên trong không ra, bên ngoài không vào.
Thiết Thủ vận lực chính là loại khí này, không phải lực.
Lực, nhiều nhất chỉ có thể phá một thương nhưng giữa trận thế vây công có thể tận dụng thiên thời, địa lợi, nhân hoá vận khí thì phá binh khí hai mươi hai người quyết không phải là vấn đề.
Cách phòng thủ khi bị công kích này so với người bình thường trong võ lâm hoàn toàn khác biệt.
Chẳng hạn có người chụp lấy cổ tay ngươi, phản ứng tự nhiên là rút tay, dụng lực giật ra. Ngược lại đối phương cũng dụng lực chết trụ thành ra là đấu sức với nhau. Nhưng cách của Thiết Thủ là thuận theo tự nhiên, thả lỏng bản thân, nương theo công thế dựa vào toàn thân địch nhân hoặc toàn bộ lực khí của tại từng thời điểm phản ngược lại địch nhân.
… cho nên nhất chiêu Như Phong Tự Bế này của gã chính là dụng Phong để Bế công kích của địch nhân, công kích càng độc ác, càng cường đại càng phát huy tác dụng.
Gã vẫn bất động, khí định thần nhàn.
Chỉ nghe một tiếng quát lớn.
“Giỏi!”
Là sự tán thưởng của Tônlão tam.
Lại có tiếng quát.
“Ta lên!”
Xuất trận là Tôn Đồ Cẩu.
Hắn bước ra, người vận áo ngắn, không gấp không vội, tay cầm cây thương không dài không ngắn, binh khí chi vương, tư thế hoàn hảo.
Hắn bình thường trông có vẻ bộp chộp nhưng nay bước ra thương cầm trên tay cả người hoàn toàn thay đổi.
Trầm ổn, lãnh tĩnh. Tuy sát khí đằng đằng nhưng anh hoa nội liễm.
Hắn hướng về Thiết Thủ ôm quyền:”Mời!”
Thiết Thủ nhìn gã vẻ khâm phục đáp lời:”Mời!”
Bọn họ đối với nhau cung kính hữu lễ quả thực trong lòng có sự trọng thị đối phương.
Nhưng trong sát na xuất thủ vẻ mặt bọn họ lại hoàn toàn khác biệt.
Tôn Đồ Cẩu thì toát ra sự cuồng ngạo. Thiết Thủ khí khái ung dung, nhàn nhã.
Tại thời điểm sinh tử bọn họ đích thực kính trọng đối phương nhưng lúc giao thủ bọn họ lại khôi phục cá tính của mình.
…… chỉ có cá tính mới có thể phát huy trạng thái tinh thần tốt nhất, tiềm lực mạnh nhất.
Chỉ là cá tính của Tôn Đồ Cẩu thuộc loại phi dương bạt hổ, cá tính Thiết Thủ lại là phong thái ung dung nhàn nhã.
Tôn Đồ Cẩu xuất chiêu trước, hắn thi triển Phô Địa Cẩm thức, eo lưng trầm xuống, bước tới một bước sau cất bước như gió thoảng, thâu cước chắc như đồng, nhất chiêu Thái Công Điếu Ngư lao đến yết hầu Thiết Thủ.
Thiết Thủ ngửa đầu, phất tay chụp trúng mũi thương.
‘Hả!’ một tiếng rền vang, mọi người có mặt đều thất sắc, vừa kinh ngạc vừa chấn động.
Kinh ngạc là vì Tôn Đồ Cẩu xuất chiêu không ngờ Thiết Thủ lại không dùng Như Phong Tự Bế để ứng chiến.
Chấn động là vì gã tuỳ tiện phất tay đã bắt trúng mũi thương đệ nhị nhân Chánh Pháp đường, nhất lưu cao thủ của Thần Thương hội.
Thiết Thủ tuy đã khống chế đầu thương của Tôn Đồ Cẩu nhưng vẫn chưa thể chấn gãy thân thương, chỉ cần một sát na thời gian Tôn Đồ Cẩu đã có thể biến chiêu Diêu Tử Phác Âm Thuần.
Chiêu này chuyên dùng để trá cổ tay địch nhân, đầu thương đè mạnh xuống, trong hiểm cầu sinh, mũi thương như rắn độc mổ thẳng vào tim Thiết Thủ còn phân khai công vào hông của gã.
Thiết Thủ hừ lạnh một tiếng, chân trái tạt ngang thân người rùn thấp theo thế Điệt Toạn Thanh Liên hoá giải chiêu thức.
Thương của Tôn Đồ Cẩu rung mạnh, giật ngược về sau lại sử ra Thôi Sơn Tắc Hải lao đến mặt Thiết Thủ.
Vừa thấy thế thương Thiết Thủ dụng Ổn Toạ Thanh Liên đảo bộ, tả quyền úp, hửu quyền ngửa nhất chiêu Hận Địa Vô Hoàn đánh ra âm dương thủ đã keo chặt đầu thương.
Bọn họ giao thủ chiêu đầu tiên Thiết Thủ đã bắt được mũi thương, quá nhị chiêu cả hai đều lâm cảnh hiểm. Qua đến chiêu thứ ba Thiết Thủ lại kẹp cứng đầu thương, cả hai lại vào thế giằng co.
Bọn họ giao thủ ba chiêu, xuất thủ vừa đủ, chiêu chiêu hữu danh, thức thức hữu pháp.
Chợt Tôn Đồ Cẩu nhe răng (trong miệng hắn quả thật có cái răng nanh như răng chó vậy!) đè mạnh đầu thương xuống bộ thế Yến Tử Nhu Thuỷ đã hoàn thành. Giả như Thiết Thủ không buông tay thì nếu thương không gãy thì tay gã ắt không xong. Nếu buông tay gã đành trợn mắt nhìn mũi thương lao đến như giao long, sát chiêu ấy có tên,
Hoành Đoạn Nhất Điều Long!
Buông hay không buông?
Muốn buông hay không muốn!
…. Muốn buông tay gã có ứng phó được công thế sau đó của Tôn Đồ Cẩu?
…. Còn không buông, gã cho dù có thể đoạn thương, khống chế được Tôn Đồ Cẩu liệu có khả năng đánh với toàn bộ hảo thủ của Nhất Ngôn đường, Chánh Pháp đường hay không?
Tình cảnh của gã lúc này thắng thì kết thâm cừu, thua thì thụ hàm oan. Trong lúc này gã có thể làm gì, xử trí thế nào?
Kỳ quái nhất là một người phải đối diện với nhiều vấn đề, với nhiều đại địch như vậy lại vẫn rất ư ung dung, nhàn nhã, mặt vẫn hiện nét cười, thần tình vẫn không có gì biến đổi.
Bỗng có một tiếng quát khẽ:”Dừng tay!”
Thanh âm trầm thấp.
Tuy vậy, cái tiếng quát khẽ, thanh âm trầm mặc này như đâm thẳng vào tai toàn bộ mọi người có mặt tại đương trường. Tiếng quát này kích thẳng vào màng nhĩ hai người bọn họ như kim châm, đau nhói đến buộc phải nhíu mày.
Quanh sân có hơn mười cây đuốc, ‘Bùng!’ một tiếng đã bị sức gió ép sáng bùng lên, trong đó còn có ba cái đèn lồng lưỡi lửa phực lên quá cao cháy rụi cả đèn, bốc cháy phừng phừng.
Thiết Thủ lập tức hiểu rõ người phát ra tiếng quát này công lực cực cao, xem ra không hề thua kém gã.
Trán lão nhăn lại, mắt khô khốc, đôi mày trắng nhướng lên, nhãn thần lấp loé nhưng thần tình từ hoà nhìn Tôn Đồ Cẩu nghiêm khắc nói:”Quá tam chiêu, gã tay không, ngươi dụng thương, còn đánh nữa ngươi cũng không qua nổi mười ba chiêu!”
Tôn Đồ Cẩu sắc mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp nhưng hắn ngẩng lên rất nhanh nói:”Không đúng! Nhiều nhất chỉ là tám chiêu, lão không cần hạ thấp gã. Chiêu thứ nhất và chiêu thứ ba gã hoàn toàn có thể đoạn thương của ta … nhưng gã lại không dụng lực!”
Hắn nghiễm nhiên giữa trời đất, quanh đồng môn nhận xét về tình thế của mình.
Thiết Thủ minh bạch ý tứ của hắn.
…. Hắn không muốn nợ ân tình.
… hắn không muốn chiếm lợi thế.
…. Chỉ bằng điểm này người này về sau ắt phi dương bạt hổ, hiện tại cũng đã xem như là một nhân vật.
Cho nên gã vội nói ngay:”Bởi vì ta biết nếu có phát lực cũng chưa chắc đoạn được thương của ngươi. Hơn nữa ta thấy hộ khẩu tay của ngươi liền biết ngươi là cao thủ đoản thương. Ta e rằng đoạn thương lại là tạo cơ hội cho ngươi phản thủ.”
Tôn Đồ Cẩu hừ lạnh:”Lấy công lực của ngươi mà nói há chỉ chấn thương gãy làm hai? Cho dù gãy thành bảy, tám đoạn ta theo đó phản thủ có thể làm khó được ngươi sao? … Ngươi không cần thoa son trát phấn lên mặt ta. Tự ta hiểu được đã dưới tay ngươi. Ta thua rồi!”
Lại nghe một tiếng gầm nhức óc:”Lần này ngươi trên tay, lần sau chưa chắc! Lại đây, nằm xuống cho ta!”
Hồ gầm ắt là Tôn Cương.
Lão vọt ra.
Lão lại hận. Không chỉ tóc lão vì hận mà dựng đứng lên, miệng lão ngoác ra như một chậu máu thở phì phò, cái mũi lão như cũng lồi ra như cặp mắt lão, chúng chứng như muốn phóng ra khỏi mặt lão đập vài mặt địch nhân vậy … địch nhân của lão đương nhiên là Thiết Thủ … lão hận đến cái đầu hói của lão dường như cũng phát quang, trơn láng, tròn xoe và chói mắt hơn.
“Nhất Ngôn đường không phải là chỗ cho ngươi giương oai, tiếp ta ba thương rồi nói sau!”
Thiết Thủ thoáng thấy ác điểu.
Gã kéo mái tóc dài thường thượt, toàn thân bốc mùi tử khí ung dung tiến đến, sau lưng như kéo lê cái đuôi chậm chậm chạp chạp bước tới từ sau đám đông, ẩn vào như một chiếc bóng cứ như một bóng ma không chút hơi người vậy.
Nhưng Thiết Thủ vẫn phát hiện ra gã.
Mặc dù tứ bề thọ địch nhưng gã vẫn phát giac ác điểu đã đến.
Gã một mặt xác định vị trí của ác điểu một mắt hồi đáp:”Tôn đường chủ, ta đến đây để phá án không phải để tỉ võ …”
Tôn Cương quát lớn cắt ngang lời gã:”Không! Ngươi đến để giết người!”
Thiết Thủ hỏi ngược lại:”Hể có người chết thì là giết sao? Mấy ngày gần đây vô duyên vô cớ Nhất Ngôn đường có người chết cũng đều do ta giết sao? Lúc đó ta đã đến đây sao?”
Tôn Cương động nộ gầm lớn:”Ngươi không giết người vẩy nửa đêm khuya khoắt ngươi đến Phi Hồng hiên đi dạo chắc!”
Thiết Thủ cười khổ đáp:” …. Tra án chỉ có thể làm ban ngày hay sao? Ban ngày ta thấy người đều vồ lấy người ấy mà hỏi chuyện sao!”
Tôn Cương dẫm chân quát:”Tiểu Hồng có chết cũng đáng khi nửa đêm ra đây cho ngươi tra án!”
Thiết Thủ đành phải nói:”Ta tới đây là do có hẹn …”
“Có người hẹn?” Tôn Cương rống lớn:”Là ai?”
Thiết Thủ cười khổ:”Là … Tiểu Hồng!”
Gã trả lời xong liền nhận thấy có khi chính mình cũng khó mà tin được liền chỉ biết cười khổ. Quả nhiên mọi người đều bất động chỉ còn lại tí tách của những bó đuốc chiếu vào thi thể mỹ lệ của Tiêu Hồng.
Máu của người chết đã từ từ đông đặc lại.
Máu của người sống bắt đầu sôi lên.
“Giết hắn!”, “Đâm chết hắn đi, tên dâm tặc thối tha!”, “Biết pháp phạm pháp tội đáng chết gấp muôn lần!” … tiếng nhục mạ, chửi bới vang lên dữ dội hơn.
Trên mặt Tôn Cương thoáng có chút cổ quái, lão chỉ tay lên thi thể phía trên hỏi:”Nó … hẹn ngươi?”
Thiết Thủ gật đầu thở dài:”Thật bất hạnh là nàng đã chết. Càng bất hạnh hơn lời của ta chính là sự thật.”
Tôn Cương lúc này cơn giận đã lên đến đỉnh đểm, cơ hồ lão có thể nuốt luôn cả chính mình, cả khuôn mặt chỉ còn thấy một chậu máu đỏ lòm, cả bảy cái răng như rắn độc, sáu cái răng gãy, mười bốn cái răng vừa đen vừa vàng của lão đều lộ hết ra ngoài, nhìn qua như gặp phải quỷ núi vậy.
“Nó đã chết, ngươi nói nó hẹn ngươi, sao ngươi không nói nó muốn gả cho ngươi chonên mới hẹn ngươi ra để bó trốn luôn đi!”
Thiết Thủ nhíu mày, gã phát hiện Tập tà dã đến, tà khí của hắn gã cảm nhận được. Cách hắn xuất hiện cũng tà quái, không giống như hắn đi đến mà như nhảy từ trên cây xuống, từ trong bóng đến chui ra hay nương theo âm thanh mà tới vậy.
Nhưng hắn đã đến.
Cao thủ quần hội.
Tứ diện Sở ca.
Nhưng gã lại nói một câu:”Tôn Đường chủ! Tại hạ có lời này muốn nói, xin thứ cho tại hạ cả gan mạo muội hỏi một câu mà ngài có thể không muốn nghe ..”
Tôn Cương vốn đang thở phì phì như trâu, lỗ mũi phập phà phập phù, lão phu ra một câu nói như phu cục đờm.
“Cái rắm gì thì phóng ra đi!”
Thiết Thủ vẫn ung dung nói:” … ngài mỗi câu đều gào lên như thế không thấy khàn giọng à? Cổ ngài có bị đau không? Lỗ tai ngày có bị đau không? Nói thật, ngài cứ gào lên như thế, không cần động thủ, chỉ cần như vậy ta cũng cảm thấy bội phục ngài lắm rồi!”
“Cái gì!?”
Tiếng quát kinh thiên động địa.
Tôn Cương không ngờ giờ phút này Thiết Thủ còn có thể giễu cợt, trêu trọc lão. Lão như núi lửa bùng phát, như dồn cả thượng thiên, hạ địa bùng nổ phát tiết.
Lão rống lên.
“Ta giết ngươi!”
Nhất thời đương trường không ai có thể nghe thấy được thanh âm gì.
Chỉ thấy bọn họ động thủ, nhưng không nghe thấy thương phong lẫn quyền phong.
…. Nhanh, cực nhanh, động thủ cực hiểm.
Nhưng động thủ rất tĩnh lặng bởi không phát ra một tiếng động.
Đó là vì phần lớn môn nhân Thần Thương hội có mặt đã bị tiếng quát như thạch phá thiên kinh của Tôn Cương làm ù cả tai, nhất thời không nghe được gì cả.
Đến khi bọn họ khôi phục thính giác thì lưỡng đại cao thủ đã giao thủ xong.
Bên dưới ánh lửa cháy hừng hựa, đằng đằng sát khí, những đốm lửa trong những chiếc đèn lồng lấp loé năm, ba điểm tinh quang màu xanh biếc u tối, tàn nhẫn.
Sát khí vẫn tràn ngập nhưng vẫn lặng như tờ, sát khí bức nhân khiến ai ai cũng phải uý kỵ, vô thức mà gồng cứng người lên, Long Hổ tháp càng lúc càng lạnh lẽo.
… còn trên núi?
Từ Nhất Ngôn đường nhìn ra xa có thể thấy đỉnh Thái Sơn, trong đêm tối âm u như vậy, một người trong bóng tối như vậy, Diêu Hồng cô nương cùng Thiết Tú lẩn trốn ở đâu? Tại đây đang tranh đoạt? Nơi đó đang cầu sinh? Bình yên đang ở nơi đâu?
Hay nơi nọ cũng đã giống như ở đây? Hay là nhập cảnh cửu tử nhất sinh, tìm sống trong nẻo chết?
Ngọn núi lạnh ngắt.
Tâm càng lạnh.
Tiểu Hồng đã chết.
…. Diêu Hồng ở đâu?