Chương 9: Chương bốn (Phần 4) Dạ đấu Nhất Ngôn đường

"Vì vậy ta không thể hợp tác với ngươi?" Thiết Thủ đáp.

"Là vậy!" ác điểu than thở.

"Ta muốn lên Thái Sơn cứu Diêu Hồng trước."

"Ta cũng muốn lên Thái Sơn bắt Thiết Tú …. chúng ta đồng hành vậy! "

"‘Sơn Kiêu Thiết Tú với chuyện cảm thấy hứng thú nhất của ngươi có liên quan sao?"

"Gã là mấu chốt."

"Hả?"

"Cho nên trước tiên ta muốn xem qua quyển sách Tiểu Hồng để lại cho ngươi … lúc ngươi đào ra quyển sách đó ta vừa đến cũng kịp liếc thấy!"

"…. ngươi tới sớm hơn cả đám người Nhất Ngôn đường sao?"

"Nhưng ta đã chấp nhận nói dối thay ngươi giải thích sáng tỏ sự việc, ngươi thiếu ta một ân tình!"

Thiết Thủ cười: "Ta thiếu ngươi ân tình?"

Ác điểu thản nhiên nói:"Nếu không có ta thì ngươi tuy nhất thời một mình có thể chống đỡ được Tôn Trung Ba, Tôn Cương, Tôn Đồ Cẩu ... Chẳng lẽ ngươi còn có thể một mình đối địch với Sơn Thần, Sơn Quân, Sơn Tạp ... quần ma liên thủ sao? Còn có Tập Tà nữa!"

Thiết Thủ gật đầu nói: "Cũng đúng! Ta thiếu ngươi một ân tình."

Ác điểu phun ra từ kẽ răng:"Ngươi đương nhiên thiếu ta một ân tình!"

Thiết Thủ hòa hoãn nói: "Ta thật là thiếu ngươi ân tình. Nhưng nếu là lúc ấy ta trước mặt mọi người nói ra sự thật là ngươi không có đi theo phía sau ta. Đồng thời cũng không biết ngươi đã đi đâu ... Ngươi nói xem bọn họ có thể không hoài nghi ngươi không? Có khi bọn họ chuyển mục tiêu công kích đến ngươi thì sao?"

Gã ngữ điệu mặc dù bình thản, nhưng lời nói sắc bén.

Ác điểu ngẩn người ra.

Gã hiện tại mới hiểu được lời giang hồ đồn đãi, Thiết Thủ quả là người rất trọng hòa khí .

…. nhưng hòa khí không có nghĩa là không có đảm khí.

Gã cũng nghe nói Thiết Thủ nổi tiếng là bộ khoái rất quang minh chính đại.

… nhưng quang minh chính đại cũng không có nghĩa là ngu dốt.

Thiết Thủ cũng không đần độn.

Gã rất khôn khéo.

Chỉ cần gã không muốn, ai cũng đừng nghĩ lừa gạt được gã, người nào cũng không chiếm được tiện nghi với gã, ai cũng đừng mơ tưởng dùng tiểu xảo ở trước mắt gã.

Thiết Thủ cười nói: "Chỉ là nói cho cùng nếu không có ngươi giải vây thì hiện tại ta cũng khó mà nói rõ được mọi chuyện, lúc đó việc sáng mai lên Thái Sơn? Hắc! Chỉ sợ sang năm lên đây bái tế ta thì đúng hơn!"

Gã luôn ôn hoà nhân hậu.

…. nếu lời nói đã rõ rồi liền điểm đến là dừng lúc nào cũng chừa đường lui cho người khác.

Ác điểu cũng cười.

Hàm răng trắng ởn trong đêm tối của gã rất bắt mắt.

Lúc này, đêm đã chìm xuống ngay cả lực lượng hắc ám phảng phất cũng đã tan đi rất nhiều.

… là chuyện gì khiến cho đêm không lạnh? không tối? Thậm chí ngay cả trên người gã tử khí cũng không còn mãnh liệt như vậy?

Hữu nghị là gì?

… hữu nghị là một loại cảm giác đi xuyên qua huyết mạch ngươi, khiến cho ngươi vui vẻ, sung sướng, không còn cô độc.

Lúc này ác điểu từ tốn nói: "Vốn ta cũng không định sang năm bái tế ngươi ở đây … cùng Tập Tà đánh một trận, ta đã nhận thấy khó bề hành động ở Nhất Ngôn đường rồi."

Thiết Thủ không nhịn được hỏi: "Ta thấy trên kiếm gã có dính máu ... Gã lợi hại vậy sao?"

"Bản thân ta không trúng thương do kiếm của gã!" ác điểu lẩm bẩm tự nói, phảng phất vẫn còn sợ hãi: "Ta muốn tìm ra bí mật huấn luyện tinh binh mãnh tướng của Nhất Ngôn đường cho nên đột nhập vào Cửu Đỉnh thính, hoàn toàn không thấy ai theo sau, ta đang muốn lẻn vào Lục Đính lâu muốn thám thính nơi ở của Tôn Cương thì gặp Tập Tà."

Thiết Thủ hỏi: "Lúc đó đèn sáng?"

Ác điểu đáp: "Không!"

Thiết Thủ lại hỏi, "Có ánh trăng chiếu sáng?"

Ác điểu cười lạnh nói: "Ánh trăng không chiếu vào trong phòng, chỗ đó ngay cả muỗi cũng không bay vào."

Thiết Thủ hỏi nữa: "vậy làm sao ngươi xác định đó là Tập Tà?"

Ác điểu khẳng định:"Tuyệt đối là Tập Tà không thể nghi ngờ."

Thiết Thủ thích thú hỏi lại:"Làm sao ngươi biết?"

Ác điểu đáp: "Chỉ bằng mùi vị."

"Mùi vị?"

"Tà vị!"

Ác điểu hết sức tự tin nói:"Tập Tà trên người thì một loại tà vị … giống như tử khí của ta nhưng bất đồng."

Thiết Thủ cười.

Xem ra, người tuổi trẻ này rất biết tự nhận xét bản thân.

... dù sao thì một người có bản lĩnh lại tự cao tự đại mà lại biết tự biết mình biết người như gã quả thực rất hiếm.

Cho nên gã không truy cứu nữa, chỉ hỏi: "Gã vừa thấy ngươi liền động thủ?"

"Không!"

"Không?"

"Lúc nhận ra có người ta đã giật mình, khi ấy gã đã ở phía trước ta không tới ba thước."

Nghe câu này ngay cả Thiết Thủ cũng lấy làm kinh hãi:

"Con mắt của ngươi không phải có thể trong đêm tối phân biệt đồ vật như ban ngày sao?"

"Ta là có khả năng này!" ác điểu mắt lóe lục quang, buồn rầu nói, "Nhưng ta nhìn không thấu gã! Gã phảng phất có một loại khả năng, có thể gần mộc thì thành mộc, gần hỏa thì như hoả, gần nước thì hòa nước, gần kim thì thành kim ... Ta thiếu chút nữa đụng vào người gã trên đường đi."

Thiết Thủ nói ngay, "Là bởi vì ngươi kịp thời nhận thấy tà vị trên người gã?"

Ác điểu ảo não nói:"Đúng vậy!"

"Nói như vậy, gã cũng không nhất định có thể phát hiện ngươi;" Thiết Thủ an ủi gã nói, "Gã cũng không có năng lực như ngươi nhìn trong đêm tối. Nếu không gã đã sớm xuất thủ."

"Ta nghĩ, gã phát hiện ta đồng thời cảnh giác ta ngay lúc ta phát giác ra gã!" ác điểu vừa quật cường vừa ảo não nói:"Gã đại khái cũng ngửi được mùi vị của ta!”

Trong đêm tối, Cửu Đỉnh thính, hai người tinh thông dạ chiến, sở trường ám đấu. Cao thủ, sát thủ gặp nhau, ngay cả bọn họ đối đấu với Thiết Thủ gã cũng không dám xem thường.

Quả thực là một trận chiến kinh tâm động phách.

Ở Sơn Đông.

Thần Thương hội.

Nhất Ngôn đường.

Cửu Đỉnh thính.

Đêm tối.

Trước cửa.

Hắc báo đối đầu ác điểu, mị ảnh đấu cùng quái thú, bọn họ ngửi mùi vị của nhau.

Bọn họ tĩnh lặng.

Bất động.

Không nói.

(Tập Tà không hỏi ác điểu: "Ngươi tại sao lẻn vào nơi trọng địa này!?" )

(ác điểu cũng không cảnh cáo Tập Tà:"Ngươi không nhường đường, ta giết ngươi!")

Bọn họ không nói gì.

Thậm chí cũng không hỏi đối phương ‘Muốn làm gì!?’

Bọn họ tựa như trong đêm tối, từ hồng hoang, hai con mãnh thú thời thượng cổ gặp nhau trên đường đi.

... mà không có đường lui.

Chỉ có quyết đấu.

Giao thủ.

... từ trong sinh tử định thắng bại!

Bọn họ một người nhất định phải ngã xuống, người kia mới có thể đạp trên xác, liếm máu mà đi tới phía trước được.

Một người là vì phá quan.

Một người là muốn bảo vệ.

Cho nên chỉ có tỷ thí.

Ác điểu đã âm thầm đeo bộ móng vuốt lên.

Móng nhọn.

Vũ khí của gã chính là vuốt sắc nhọn đeo lên mười đầu ngón tay, dài chừng ba tấc.

Gã đeo lên bộ móng vuốt này ngay cả chính gã cũng cảm thấy rất giống ….

Rất giống một con thú hoang.

Danh bất hư truyền.

... quả nhiên là ác điểu!

Mặc dù Thanh sơn y cựu trảo được gã đeo lên trước.

Nhưng công kích trước không phải là gã.

Mà là Tập Tà.

Tập Tà xuất thủ.

Gã rút kiếm.

Tập Tà vừa động ác điểu đã biết.

Nhưng vẫn không còn kịp nữa.

Tập Tà tay mới đè chuôi kiếm ác điểu đã muốn sử ra Thanh tự quyết dùng Thanh sơn như trước trảo uy hiếp khiến gã không kịp rút kiếm, nhưng đột nhiên gã cảm giác kiếm khí đã tới!

…. phảng phất thương phong, đa phần kiếm khí!

Nhất kiếm công tập có chút tà môn!

Huống chi kiếm Tập Tà còn không ra khỏi vỏ, sao lại có kiếm khí?

(nhưng ác điểu đã không kịp suy nghĩ.)

Gã hứng không dưới một kiếm.

Gã chỉ còn nước lui.

Lui ra cửa.

Lui cực nhanh.

Gã lui được, Tập Tà cũng truy kích được, còn nhanh không tưởng.

Gã đuổi đến mau mà ngay cả kiếm còn không kịp rút ra .

Kiếm chưa ra , kiếm khí ra .

Thân hình ác điểu mình vội thối lui đến trong viện.

Gã đã tránh khỏi một "Kiếm"

Kiếm khí, thương phong!

Gã đột nhiên dừng lại.

Gã dừng lại, Tập Tà đồng thời công mạnh về hướng gã.

Nói thì chậm, khi đó rất nhanh.

Khi đó mây đen đang che trăng, phủ trời đất, trong sân vẫn tối đen thăm thẳm.

Không ai thấy ai.

Ai cũng có thể ngửi được đối phương.

Ác điểu đột nhiên đứng lại.

Gã đang đợi Tập Tà đụng vào.

… chỉ cần hắn đụng vào, gã có hai mươi tám loại phương pháp có thể xé xác hắn.

Nhưng gã vội vàng thối lui rồi ngột đột nhiên dừng lại thì Tập Tà đang truy kích bỗng nhiên xoay mình.

Một trước một sau.

Đối mặt.

Mặt đối mặt.

Tỷ thí.

Khoảng cách vẫn ba thước.

Tập Tà vẫn tay đè chuôi kiếm.

Kiếm ra khỏi vỏ.

Mười ngón tay Ác điểu trong bóng tối toát khi bức nhân.

Khí tử vong.

Sát khí bức nhân.

Trong viện, vốn có chim chóc sinh sống. Mà nay, có thể bởi vì sát khí bỗng nhiên tràn ngập đầy sân khiến chúng cũng muốn vỗ cánh bay cao.

Tuy nhiên nó bay không nổi.

Bởi vì sát khí quá lớn.

… sát khí lớn, áp lực cũng lớn.

Mặc dù hai người chỉ đứng thẳng còn chưa động thủ.

Nhưng đến con chim nhỏ cũng không bay nổi.

Bay lên cũng rơi xuống.

Trói buộc quá lớn.

Không khí ngưng tụ

Sát khí,

Sương lạnh.

Trong đêm tối toả phát ra tà khí cùng tử khí.

Lần đầu tiên giao thủ, là ở Cửu Đỉnh thính.

Ác điểu tránh khỏi một kích.

Kinh hồn chưa định.

Lần thứ hai giằng co, là ở trong sân.

… đây là nơi đệ tử Nhất Ngôn đường gọi là Lộc tử thuỳ thủ uyển.

Ác điểu vẫn còn có sợ hãi.

Nhưng dũng khí không giảm.

Gã cảm thấy phấn chấn.

…. Đã lâu gã không có gặp gỡ đối thủ cường đại như vậy rồi!

Huống chi, địch thủ càng đáng sợ, gã càng phấn khích.

Cho nên gã muốn phản kích.

Gã đang muốn giương nanh múa vuốt phát lực đọ sức thì đối phương rút kiếm.

Thân kiếm màu đen .

Kiếm cùng đêm tối tan ra thành một thể.

Nhưng kiếm chỉ rút ra một nửa, còn chưa rút hẳn ra, ác điểu đã mãnh liệt tấn công.

Cực kỳ mãnh liệt nhưng hết sức im ắng công tới.

Gã nhất định phải đánh bại đại địch trước mắt.

... gã không thể để đối phương chiếm thượng phong nữa.

Bởi vì kiếm pháp của đối phương thật khó tưởng tượng tiếp tục như vậy gã chỉ còn nước giơ lưng chịu đánh.

Gã nhất định phải thừa dịp mình còn có năng lực gặp mạnh càng mạnh phải đi trước một bước, ít nhất áp chế một phần nhuệ khí đối phương rồi hãy tính tiếp.

... nhuệ khí đối phương chưa áp chế bản thân gã đã phải chịu ngăn trở rồi.

Khẩu khí này, là binh gia tất tranh xu thế, tuyệt đối không được thua, không được mất.

... giờ Tập Tà đã rút kiếm ra tình thế có thể đã hung hiểm hơn rồi!

Cho nên gã một mạch sử ra Thanh Sơn nghi cửu trảo đại pháp!

Chiêu này một khi thi triển tình thế sẽ như thế nào?

Không biết!

Có hai nguyên nhân

Một, gã đã ba năm rưỡi chưa bao giờ dùng qua một chiêu này đối địch. Ba năm rưỡi trước gã dùng một chiêu này, chẳng những giết chết địch nhân mà ngay cả Chu Nguyệt Minh cho rằng gã tuyệt đối không giết được. Ngay cả chính gã cũng cho là không nhất định. Chỉ là công đến rồi thì ý chí chiến đấu địch nhân hoàn toàn tan vỡ, cổ của của hắn cũng nát bấy! Ba năm qua gã vẫn chuyên cần luyện không ngừng chiêu này, đã tinh còn tinh hơn, chiêu này uy lực càng tăng tiến, nhưng tiến đến cảnh giới nào thì ngay cả chính gã cũng không biết.

Hai, gã không có đánh chiêu này ...

Bởi vì kiếm phong đã tới!

Vấn đề là!

Kiếm phong làm thế nào nói đến là đến!?

... kiếm không phải là vẫn phân nửa ở trong vỏ sao?

Nhưng, kiếm phong đúng là muốn tới đã tới rồi!

Đen ngòm, kiếm đã tới!

Kiếm phong như thương?

Không hổ Lưu ác điểu, gã tung mình lên cao, tránh thoát một kiếm.

"Soạt" một tiếng, từ phía sau lưng gã một bóng đen lướt lên, bay vụt lên trời.

... là một con chim nhỏ rốt cục từ trong đêm tối đầy áp lực phóng lên cao.

Điểu giữa không trung.

Ác điểu người đã ở giữa không trung.

Gã đã tránh thoát kiếm thứ hai.

Song gã còn chưa phản công ...

... gã không phải là không phản kích mà là phản kích không kịp! Tập Tà tập kích bất ngờ, thật sự là quá tà rồi!

Thời điểm gã ở giữa không trung, Tập Tà đột nhiên rút kiếm!

Kiếm rời vỏ!

Kiếm đen như bóng tối.

So với đêm càng đen hơn.

Hơn nhiều!

Người còn sợ hãi hơn.

... gã làm người ta kinh hãi, sát khí ở bên trong bức ra từ thanh đệ nhất kiếm đằng đằng sát khí.

Kiếm công ác điểu!

Ác điểu rơi từ trên không xuống.

Lực phóng lên của gã đã cạn.

Tiềm lực cũng hết.

Dư lực không còn.

... tình thế hết sức hung hiểm!

Trên đời có một số việc, một số vật hết sức trân quý, không kinh qua gian khổ không thể đạt được.

Có một loại rắn gọi là Toản Hầu Phong , ngươi phải dùng động vật tỷ như gà, thỏ, dê cho nó cắn rồi lại dùng lực di chuyển cho răng nanh nó cắn đúng chỗ mới có thể bức ra chân chính độc lực của nó. Khi đó, ngươi có thể đem mảnh thịt sống mà rắn đã cắn vào cắt xuống , thêm dược thảo, ngâm ướp gia vị, đúng hạn ăn chút ít, nghe nói có thể trị được bệnh suyễn.

Nhưng động vật bị nó cắn thật sự rất thảm.

Và răng của Toản Hầu Phong cũng không thể bảo toàn.

Con trai cũng một thí dụ. Bởi vì có hạt cát chui bên trong khiến cho nó thống khổ tiết ra dịch nhờn, bọc lấy hạt cát lâu ngày hoá thành trân châu.

Trân châu là có thể bán , nhưng là dùng máu cùng mồ hôi của nó mới có thể có được .

Mà một khi người ta vạch xác nó lấy trân châu, nó cũng sống không được nữa rồi.

Con cóc cũng một thí dụ. Nghe nói vùng Đông Bắc này có một con cóc, ngươi đem tay chân nó băm nhỏ, nó mới vì vô cùng thống khổ mà tiết ra một loại cao, mà loại cao này bôi vào da thịt, trên mặt làm da dẻ mềm mại, rất nhiều thiếu nữ thích dùng thứ này.

Nhưng con cóc không còn tay chân cũng vô cùng đau khổ lúc tiết ra loại cao nhuận da này.

Nếu như nó không có loại cao nước này có lẽ cũng sẽ không có nhiều đồng loại của nó bị người ta băm thành thịt nát khổ thảm chờ chết.

Nghe nói có ít người cũng tương tự.

Bọn họ ở nguy nan lúc mới có thể phát huy tiềm năng.

... thậm chí bọn họ không biết mình thì ra vốn có lực lượng lớn như vậy, năng lực mạnh như vậy!

Ác điểu không phải loại người đó.

Chính gã cũng biết điều đó.

Tuyệt chiêu của gã trừ Thanh sơn y cựu trảo còn có một loại kỳ kỹ danh chấn giang hồ:

... Kỷ độ tịch dương tiên!

Trên tay gã không có tiên.

Đầu gã có.

Gã sử tiên!

Hảo tiên!

Kiếm đã đâm ra!

Một kiếm này phát ra thiên địa u ám khoá hết mọi sinh lộ.

Tà kiếm.

... chiêu số còn tà hơn.

Tập Tà nghiêng người bạt tà kiếm, rút kiếm tà quái chiêu số nghiêng nghiêng cũng cực tà.

Nhất chiêu xuất, kiếm chưa đến, tà ý đã bức nhân.

Nhưng tiên của ác điểu đã quấn lấy.

Kiếm bị đuôi tóc đen ngóm quấn chặt.

... kiếm vốn màu đen, ở giữa đêm tối chỉ toát tà khí chứ không thể nhìn thấy. Nhưng ác điểu chỉ cần một ít tà khí ấy liền phát tiên hướng đến. Nhất thời tựa như đêm tối ngưng kết trong không khí.

‘Phốc’, ‘phốc’ … đúng lúc này hàng loạt thanh âm vang lên, từ phía sau ác điểu bay lên hàng loạt con chim nhỏ, chúng dừng lại một chút rồi đảo một vòng vọt lên cao

Xông lên.

Hướng lên cao.

Nó bay hướng lên bầu trời.

Trời đen ngòm cùng lúc này cũng biến đổi.

Mây chợt tan..

Trăng lộ ra ...

Hoa sắp hiện.

Một bầy chim bay lên tạo ra một thanh âm lớn.

Trong nháy mắt, Tập Tà thu kiếm.

Ác điểu cũng thu tiên.

Tiên quấn trên đầu gã thành một bó đuôi tóc lớn.

Trăng chiếu sáng mặt đất.

Hai người vẫn ở Lộc tử thuỳ thủ uyển giằng co.

Nhưng từ xa vang lên tiếng động lớn, tiếng chửi rủa ầm ĩ, lửa sáng như ban ngày, tiếng người từ Phi Hồng hiên truyền đến

Lúc này chính là lúc Thiết Thủ tìm được Phiêu hồng tiểu ký, phát hiện thi thể Tiểu Hồng khiến đệ tử Nhất Ngôn đường bao vây ‘hung thủ’, mắng chửi rầm rĩ.

Thiết Thủ đang lắng nghe rất hứng thú.

Lúc này đã sang canh tư, bọn họ đang ở Nhất giam viện, ác điểu đang chìm dần trong hồi ức.

Nghe đến đó, Thiết Thủ không khỏi hỏi: "... sau đó?"

Ác điểu nhàn nhạt nói: "Gã thu kiếm, ta thu tiên. Sau đó, ta đi về phía nơi ngươi gặp chuyện không may, gã không thấy ra tay cũng không ngăn cản."

Thiết Thủ trầm ngâm nói: "Có lẽ, gã chỉ phụ trách gác trọng địa Cửu Đỉnh thính, Lục đính lâu. Ngươi không xông vào, gã không cần thiết động thủ."

Ác điểu lẩm bẩm: "Giống như địch thủ ta cũng không cần thiết phải tiếp tục giao đấu, ta đi tới nơi loạn chiến ... ta tới là vì hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn cướp đồ. Không phải cùng loại người này liều chết ngọc thạch câu phần, không phải lúc, không đúng nơi."

Thiết Thủ mỉm cười nói: "Có lẽ, gã cũng phát hiện đuôi của ngươi, mới thu binh, điểm đến là dừng, thoái lui!"

Ác điểu lắc lắc đuôi tóc, khẳng định nói: "Không phải."

Thiết Thủ dò xét hỏi:"Ít nhất, các ngươi cũng đánh ngang tay, ai cũng không chiếm nổi tiện nghi đối phương, không phải là sao?"

Ác điểu vẫn cố chấp nói:"Không phải! Ta lấy tóc cuốn kiếm của gã, cổ của ta đã bị kiếm phong tà khí của gã gây thương tích."

Thiết Thủ an ủi gã :"Nhưng cổ tay phải gã cũng chuyển động mất linh ... bằng không đúng như ngươi nói, gã chưa chắc sẽ để ta mượn kiếm ... Chỉ là, ngươi thật bị thương dưới kiếm phong của gã sao?"

Ác điểu ngoan cố nói: "Không phải! Khi động thủ , sau người ta có con chim nhỏ. Có ít nhất một con có thể bay lên nhưng vị trí của nó khiến ngay cả một chút cũng đột phá không được sát khí của gã bức ra... Nói như vậy, ta vẫn thua một bậc. Cổ của ta thật là do kiếm khí xâm nhập nhưng kiếm của gã vẫn không thoát phát tiên của ta!"

Thiết Thủ lắng nghe tự đáy lòng không khỏi hiện lên một tia kính trọng:"Ngươi không cần nói cho ta biết điều này! Ta không có ở hiện trường căn bản không biết ai thắng ai thua."

Ác điểu tinh thần có chút sa sút nói:"Ta cho ngươi biết, là bởi vì muốn ngươi biết Nhất Ngôn đường quỷ bí khó lường, Thần Thương hội còn hơn đầm rồng hang hổ, chỉ một Tập Tà đã không dễ ứng phó cho nên ta tất yếu phải cùng ngươi liên thủ ... mà ngươi nhất định phải liên thủ."

Thiết Thủ cười nói:"Chúng ta hiện tại đã không phải là liên kết ở cùng một chỗ sao? Chúng ta cùng nhau tới phá án mà!"

Ác điểu khẽ cười:"Nếu như ngươi thật có thành ý vậy trước tiên thừa nhận còn nợ ta một ân tình rồi hãy nói."

Thiết Thủ đã nghe gã nói ra hai lần chuyện thiếu tình, gã biết đối phương thành thực.

Cho nên gã cũng thành thực hỏi: "Tốt! Ngươi nói xem ta làm sao trả lại ngươi cái ân tình này đây?"

Ác điểu thẳng thắn:"Ta muốn xem quyển sách trong ngực người. Nếu không phải ta đã cố ý lần đầu ở Phi Hồng hiên nhìn ngó thất thần bức hoạ của Diêu Hồng cô nương thú hút sự chú ý của đám gia hoả kia ngươi có thể thuận lợi lấy tời giấy từ tay Tiểu Hồng sao? Ta tin tờ giấy mà nàng đưa người là báo cho ngươi đến dưới tàng cây Tử Vi lấy tin."

Thiết Thủ vốn muốn hỏi ‘Nếu lúc ngươi tới Nhất Ngôn đường, cao thủ của chúng đã vây quanh ta thì ngươi làm sao nhìn thấy ta dấu đi Phiêu hồng tiểu ký?’

Chỉ là gã chỉ nghĩ trong lòng không hỏi ra lời, chỉ nói: "Tại sao ngươi nhất định phải xem? Quyển sách này rất trọng yếu sao?"

"Ta cho là nếu Tiểu Hồng cô nương liều chết nói cho ngươi bí mật này. Hơn nữa là do Diêu Hồng tiểu thư ghi chép lại trước khi bỏ trốn, nó nhất định chính là mấu chốt của án này!" ác điểu nói:"Huống chi, nàng cùng đệ nhất chiến tướng Thiết Tú dưới tay Nhất Ngôn đường Tôn Cương chạy trốn, trong đó ắt có ẩn tình ... ta không chút giấu diếm nói cho ngươi biết rất nhiều việc trọng đại ta hi vọng ngươi nhớ cái ân tình này ..."

Gã nhìn Thiết Thủ từng câu từng chữ nói ra.

"Cho ta xem nội dung của nó!"

Sau đó gã còn nói thêm một câu:

"Ta muốn biết rõ nội tình!"

Thiết Thủ suy nghĩ một chút, rốt cục tiện tay đẩy cửa Nhất giam viện ra nói: "Vào đi!"

Trăng lặn, mây tan..

Ngày mai khí trời sẽ tốt.

Ác điểu theo sau Thiết Thủ bước vào phòng trong Nhất giam viện, bọn họ muốn biết vì sao Diêu Hồng bỏ trốn. Tiểu Hồng vì sao gửi lại Phiêu hồng tiểu ký.

Thiết Thủ khi mở ra đọc lướt lần trước đã mơ hồ cảm giác được.

Đây có thể là một ghi chép chí chân chí thành, chí thống chí khổ về tình ái.

Gã đã từng hoài nghi mình có nên đọc hay không?

Gã cũng có mơ hồ.

Cô ai gặp nạn trên Thái Sơn có khỏe không? Nàng đang làm gì đó? Nàng đang suy nghĩ gì?

Trong phòng vừa sáng đèn.

Song bên ngoài sắc trời đã sáng dần.

Phương Đông dần lộ một chút hồng

Yêu hồng.

Kết thúc Quyển III - Yêu hồng

Như vậy Yêu hồng ở đây được hiểu là 'Ánh hồng bình minh đầy yêu khí' không phải như những suy đoán đầu truyện.

Quả thực càng dịch truyện lão Ôn càng thấy thú vị, ta không chê tiên hiệp, khoa ảo, vô hạn lưu, huyền ảo ... ta vẫn đang là fan của Vô hạn khủng bố ngày ngày chờ đợi.

Tuy nhiên kiếm hiệp cổ điển với bút lực như lão Ôn quả thực ta cũng cảm thấy lạ khi vẫn chưa có sự quan tâm của độc giả Việt Nam, truyện của lão khó dịch quá chăng?