Chương 7: Hắc Sâm Lâm (2)

Đã một tuần kể từ lúc Vân Vũ trốn ra khỏi được lãnh thổ của đám Hắc Thiết Hạt, hắn đang mò mẫm đến nơi ở của hai đàn Băng- Hỏa Lý Ngư, đám này nếu có một ít huyết mạch Long tộc, nếu có cơ hội tiến hóa tới mức tận cùng thật sự có thể phản tổ hóa Long nhưng mà điều kiện là chúng phải sống đủ lâu cái đã, vì con trưởng thành cỡ Hóa Đan thường bị giới tu sĩ giết để lấy tinh huyết, dù sao Long tộc là một trong những huyết mạch thượng cổ thần thú mạnh mẽ nhất ở thế giới nên tinh huyết của Long tộc vô cùng quý giá.

Hai đàn Lý Ngư sinh sống ở đây làm môi trường quanh chúng biến đổi. Lúc này Vân Vũ đang đứng ở vách núi, chìm đắm trong cảnh tượng thần kỳ trước mắt, phía trước là nơi sinh sống của hai đàn Băng- Hỏa Lý Ngư chia khu vực này ra làm hai nửa, nửa trái bao phủ bởi lửa giữa là một hồ nước nóng, ngược lại bên trái hoàn toàn là băng giữa là một hồ nước lạnh trải dài cả một khu vực rộng lớn tuy đã xem qua miêu tả nhưng được tận mắt chứng kiến làm hắn có chút thất thố.

Được một lát, Vân Vũ tiếp tục leo xuống hắn đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết mục tiêu của hắn là mấy đóa băng- hỏa hoa mọc ở đây. Hai thứ này là quà của hắn cho đệ muội trong thôn, nếu người có băng- hỏa thuộc tính phù hợp ăn vào thì sẽ có tác dụng thai hoan hoán cốt, mà đệ đệ đúng là có hỏa thuộc tính, muội muội hắn là biến dị băng thuộc tính.

Lại nói hắn cũng không ngại sưu tầm thêm những loại cây, hoa mới. Dù dùng luyện đan Vân Vũ lúc nào cũng chừa lại một cây mỗi loại, hắn muốn thử xem đám cây, hoa này có thể tu luyện tiến hóa thành hình người không.

Đám Lý Ngư này bản thân tuy không mạnh lắm mỗi con chỉ cỡ Khai Mạch Sơ Kỳ, kỹ năng cũng không có gì đặc biệt nhưng nếu đi theo bầy đừng nói là Khai Mạch tu sĩ, Hóa Đan tu sĩ cũng phải cân nhắc đi đường vòng, dù sao không phải ai cũng có "Thông Thiên Sách" thần bí như hắn nên số người biết đến tác dụng của đám hoa này chắc là vô cùng ít, cũng chả ai bắt đám này về bồi dưỡng, biết bao giờ nó mới hóa long cơ chứ, nên trừ lúc săn con Lý Ngư Hóa Đan ra thì hầu như không ai rảnh rỗi qua đây chỉ để chiến đấu với đám cá này cả.

Kế hoạch của Vân Vũ thật ra rất đơn giản, tới bờ hồ hái hoa rồi nhanh chóng quay về. Do hắn chỉ mới Luyện Thể không thể lấy linh lực bao bọc cơ thể tránh khỏi sức nóng hay lạnh nhưng nhờ vậy hắn mới nghĩ ra được kế sách này, không dùng linh khí thì sẽ giảm tỉ lệ bị bọn Lý Ngư tấn công, tuy nhiên phải xem cơ thể của hắn có thể chịu được đủ lâu tới lúc hái xong đám hoa đó không.

Hắn quyết định sẽ đi vào khu vực băng trước, lấy trong Thông Thiên sách mấy cái áo da thú săn được bên ngoài khoác lên người, ngoài ra còn treo những cây có tác dụng làm ấm người lên khắp cơ thể hắn mới an tâm tiến vào.

Càng tiến vào tới trung tâm nhiệt độ ngày càng giảm, cây cối cũng ít dần mới đi được nửa đoạn đường Vân Vũ bắt đầu cảm thấy được cái lạnh, sau một canh giờ Vân Vũ cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Băng hoa, nó trong suốt như thủy tinh ở giữa là nhụy hoa trắng như tuyết vô cùng đẹp mắt, hắn nhanh chóng tăng tốc tiến đến hái hoa để lui về thật nhanh, cơ thể của hắn đã bắt đầu mất cảm giác rồi.

Vân Vũ không dám dùng tay trực tiếp hái mà dùng tay trực tiếp đẩy thẳng hai cây hoa vào trong Thông Thiên Sách, tuy đã đẩy thật nhanh nhưng lòng bàn tay trái của hắn đã đóng một mảng băng lớn dù đã đeo bao tay, lúc này sau một cơn đau nhói bất chợt thì bàn tay trái của hắn trực tiếp mất cảm giác.

Đang tính rời đi bất chợt một đám Băng Lý Ngư nhảy lên từ mặt hồ, miệng phun ra những cây băng nhọn về phía, né được đợt thứ nhất Vân Vũ cũng không suy nghĩ mà tiếp tục cắm đầu chạy thảy ra khỏi khu vực băng, vừa chạy vừa quan sát tranh né đám tên băng thì bỗng dưng có hai con từ trong hồ phong thẳng về phía hắn, né được một con nhưng con còn lại thì cắn thẳng vào bắp chân khiến Vân Vũ đau đớn ngã nhào về phía trước, nhanh trí Vân Vũ lôi ra Thông Thiên Sách cắn răng lôi con Băng Lý Ngư rồi quăng thẳng vào không gian sách.

Chân Vân Vũ bị một vết cắn lớn khiến máu chảy ra khá nhiều, tốc độ từ đó cũng giảm rõ rệt, mất máu khiến hắn không còn đủ tỉnh táo để né được những mũi tên băng nữa mà trực tiếp chạy một đường thẳng về phía trước. Do đã được một khoảng xa bọn Băng Lý Ngư bỏ cuộc không tấn công nữa, nhưng bên này Vân Vũ cũng không khá khẩm gì, trên người hắn có khoảng 6-7 mũi tên băng cắm vào và mất khả năng đi lại, mất máu quá nhiều khiến hắn dần mất đi ý thức, đang lúc sắp ngất đi Vân Vũ gắng gượng bò về phía trước chút ý thức còn sót lại không cho hắn không thể nằm chết ở đây được.

Không biết qua bao lâu Vân Vũ dần tỉnh dậy, lúc này hắn nằm sấp trước một gốc cây bên ngoài vùng băng trên người là những lá thuốc trị thương không được băng kĩ mà chỉ đắp vội lên, nhớ lại hình như bản thân hắn bằng cách thần kỳ nào đó bò ra khỏi khu vực băng sau đó hắn cũng không còn nhớ gì nữa. Lần này Vân Vũ chân chính được một lần đối mặt với sinh tử, dù những lần trước nguy hiểm nhưng hắn đều trốn thoát được trong lúc còn tỉnh táo. Vân Vũ quyết định tìm một nơi an toàn dưỡng thương, đợi khi hồi phục hoàn toàn thì mới tiếp tục.

Mất khoảng một năm ngày Vân Vũ mới thật sự đi lại bình thường. Hắn nhanh chóng tiếp tục đến khu vực của bọn Hỏa Lý Ngư, lần này hắn nhẹ nhàng lấy được hai bông Hỏa Diễm Hoa tất nhiên cùng một con Hóa Lý Ngư, dù sao cũng đã đến lấy cũng phải đủ hết nên hắn mới mạo hiểm nhất quyết bắt được một con về, hắn muốn thử xem, cuốn sách này có thể giúp yêu thú tu luyện hay không.

Sở dĩ lần này hắn thuận lợi như vậy là do Băng Phách Hoa trong người giúp hắn chống lại phần nào cái lạnh cộng với quả cầu lửa do đám này bắn ra tuy có làm hắn bỏng vài chỗ nhưng chưa khiến hắn thật sự mất khả năng di chuyển cùng.

Ba ngày sau, sau khi vết thương hồi phục Vân Vũ cuối cùng lên kế hoạch trở về. Lần này hắn thu được mỗi loại hai đóa hoa cùng một con cá, thật là ngoài sự tính toán của hắn, lúc đầu hắn chỉ mong có được 1 bông tặng đệ đệ muội muội là được, không ngờ lại dư một bông mà còn thu về thêm được hai con yêu thú.

Ngoài ra Vân Vũ cũng phát hiện, cứ mỗi lần bị đánh thập tử nhất sinh thì tạp chất trong cơ thể cũng được bài trừ tốc độ còn nhanh hơn lúc hắn tu luyện bình thường, đây cũng coi như là một cách luyện thể đi dù nó có hơi cực đoan một chút. Vân Vũ quyết định vẫn theo đường cũ mà về, đó cũng là đường ngắn nhất, an toàn nhất trên hết là quen thuộc nhất. Tuy đã rất rành lộ trình này nhưng thủy chung tốc độ của hắn vẫn khá chậm chạp, càng trải qua nguy hiểm hắn lại càng cẩn thận hơn.

Khoảng năm ngày sau, Vân Vũ cuối cùng cũng đến được cổng ngăn cách. Vừa bước ra khỏi cổng, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Vân Vũ, có người lính gác hôm bữa canh cổng lúc hắn tiến vào trong Hắc Sâm Lâm khi thấy hắn lần nữa sống sót bước ra nhìn chằm chằm hắn như nhìn thấy quỷ. Không chỉ quân lính, người của Lạc Phong Cốc hôm nay cũng vừa bước ra, chắc cũng mới thí luyện xong, đám đệ tử nhìn thấy hắn cũng xì xào bàn tán.

"Tên đó chắc vào trong tìm đại chỗ não vắng vẻ gần đây rồi ngủ thôi, tuyệt nhiên không lí nào một tên Luyện Thể Sơ Kỳ như hắn có thể sống sót lâu như vây trong đó được".

"Chưa chắc có khi hắn có pháp bảo gì quý hiếm thì sao".

"Ngươi nhìn hắn xem, trông bộ dạng của hắn có giống người có pháp bảo gì quý hiếm không, cũng không giống người thuộc gia tộc tông môn nào đó".

Vân Vũ không quân tâm đến lời của đám người này lắm, hắn chỉ nhanh chóng rời đi ở đây lâu cũng không tốt lỡ có tên nào chướng mắt hắn thì khổ. Đi một đoạn cách xa doanh trại Vân Vũ mới dừng lại trời lúc này cũng đã chập tối nhưng vẫn thói quen cũ, Vân Vũ lấy đồ nghề ra đặt bẫy, không có mấy thứ này hắn thật sự không an tâm ngủ ngon được. Xong xuôi Vân Vũ nằm suy nghĩ miên mang.

"Không biết Vân Nhị thế nào? Muội muội có nhớ ta không nhỉ? Mạnh Xuyên, Xuyên Mẫu nữa? Còn lão sư nữa? Không biết mọi người đang làm gì nữa?". Nghĩ một hồi Vân Vũ lắc đầu, miệng nở nụ cười nghĩ.

"Mọi người chắc chắn vẫn ổn, kẻ đang lo nhất là chính bản thân mình mới đúng.Haizz, ta phải sống sót để còn trở về thăm mọi người nữa".

Địa điểm kế tiếp mà Vân Vũ tiếp tục đến là Trấn Hương Thủy, hắn cần tới đó để mua một cái lò luyện đan cấp thấp, dù sao dùng lò chuyên dụng thì xác suất "nấu" thành đan cũng cao hơn một chút. Sẵn tiện ngắm nhìn một chút cuộc sống thị trấn, đối với một người chưa từng rời khỏi thôn nhỏ như hắn, thì được đến một thị trấn là cũng khiến hắn phần khích rồi.