Đến xế chiều thì Vân Vũ cuối cùng đã đến trước Hắc Sâm Lâm, chỗ này tuy được coi là hung địa nhưng lại không hề hẻo lánh, trái lại có rất nhiều người tụ tập ở đây. Ngăn cách Hắc Sâm Lâm với bên ngoài là một bức tường thành lớn trải dài một vòng quanh ba quốc gia, để ngăn cách nơi hung hiểm đó với thế giới bên ngoài.
Cứ cách một đoạn sẽ có một doanh trại của quân lính để hạn chế việc yêu thú vòng ngoài xông ra, nhờ vậy mà thôn Tiểu Hà tuy nằm gần sát Hắc Sâm Lâm nhưng vẫn yên bình tồn tại được mấy năm nay. Doanh trại nơi hắn vừa đặt chân tới quy mô chỉ cỡ tầm trung, quân lính canh gác ở trên, lẫn dưới tường thành đặc biệt là ngay cổng nơi ra vào hung địa.
Thỉnh thoảng sẽ có một nhóm người nào là các dong binh đoàn sống bằng nghề săn yêu thú và hái nguyên liệu, còn có các môn phái tiến vào để trui rèn bản thân, riêng số người đơn thân lẻ bóng như hắn thì vô cùng ít. Vân Vũ quyết định nghỉ lại một đêm, hắn cũng cần đảm bảo thể chất lẫn tinh thần phải ở mức cao nhất để tồn tại trong hung địa đó.
Sáng hôm sau, Vân Vũ thức dậy tương đối sớm, vệ sinh qua loa xong hắn lặng lẽ quan sát lại một lần nữa doanh trại ở đây. Sau một hồi quan sát, tra cứu Vân Vũ cũng đại khái biết được một số bình đoàn, môn phái đang ở đây. Bình đoàn ở ngay cổng trông rất hung hãn, ai nấy tay đều cầm một thanh đao gọi là Huyết Đao binh đoàn trong đó đoàn trưởng là một tu sĩ Hóa Đan Sơ Kỳ cũng coi như có tiếng ở khu vực này.
Phía xa xa hướng ngược lại là một đám người thân diện thanh bào trông khá nhẹ nhàng, thoải mái gọi là Lạc Phong Cốc được tính là tông môn mạnh mẽ nhất quanh đây, chưởng môn của họ đã tu luyện tới Hóa Đan Trung Kỳ. Còn lại tất nhiên quân lính của Thiên Thủy Quốc người bận quân phục màu xanh dương, thủ lĩnh hình như chỉ mới Hóa Đan Trung Kỳ có nhóm đang tập luyện, có người tuần tra, rải rác khắp doanh trại. Tuy đã nắm được tình hình nhưng Vẫn Vũ vẫn không tài nào rời mắt khỏi đám người đó, đây là lần đầu tiên Vân Vũ gặp được người ngoài thôn lại còn là tu sĩ nhiều đến mức này.
Thăm dò xong Vân Vũ cũng không chần chừ, hắn liền làm thủ tục tiến vào, do không có linh thạch nên hắn dùng vài cây dược liệu để trả, bây giờ hắn có 37 cây Bạch Diệp Thảo, trong đó có 2 cây đã đạt yêu cầu, còn lại khoảng 20 cây dược liệu tương đối quý hiếm do hắn hái được cùng khá nhiều cây dược liệu dùng trong luyện đan mà hắn cần, lính canh cũng không nhắc nhở hắn nguy hiểm hay gì cả dù sao một tiểu nhân vật như hắn chỉ cần giao đủ phí qua cổng, còn lại sống chết mặc bây.
Chuẩn bị đầy đủ Vân Vũ liền lên đường rồi đi thẳng tới nới hái dược. Ánh mắt của Huyết Đao binh đoàn kinh ngạc nhìn hắn, sau đó chuyển dần sang khinh bỉ lẫn thương hại khi thấy hắn định một thân một mình đi vào Hắc Sâm Lâm.
Không phải hắn không tính đến chuyện xin đi nhờ Huyết Đao binh đoàn để giảm nguy hiểm xuống thấp nhất nhưng nghĩ đi nghĩ lại đi một mình vẫn an toàn và tiện hơn.
Thứ nhất, lộ trình của hắn đã có sẵn, đi theo người khác sẽ mất nhiều thơi gian hơn như vậy không đúng với kế hoạch hái nhanh, rút nhanh của hắn.
Thứ hai, dược liệu đó nếu có thì số lượng chắc chắn chỉ có một, thứ đó khá quý hiếm chắc chắn binh đoàn sẽ không chia cho một tên đi nhờ như hắn, thậm chí tệ hơn hắn có thể bị khử để cướp dược.
Thứ ba là nếu hắn đoán không lầm, dẫn đầu họ là một Hóa Đan Sơ Kỳ tu sĩ khẳng định nhìn ra thực lực của một tên mới bước đầu Luyện Thể Sơ Kỳ như hắn, lại nhìn bộ dạng lôi thôi, tơi tả chữ nghèo viết lên mặt lúc này của hắn thì không có lí do để họ cho một tên như thế đi theo cả. Còn Lạc Phong Cốc chắc chắn cũng sẽ không coi một tên như hắn ra gì. Suy đi tính lại Vẫn Vũ thấy đi một mình vẫn là biện pháp tối ưu nhất.
Bước vào trong Vân Vũ không đi thẳng về phía địa điểm đánh dấu mà đi theo đường vòng tuy mất nhiều thời gian hơn nhưng đây là con đường an toàn nhất mà hắn tính toán được, dù sao Khai Mạch Yêu thú trong đây không cần động tay, nhìn hắn một cái thôi cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn rồi.
Lộ trình này tính toán mất khoản năm ngày mới tới nơi, trên đường sẽ đi ngang qua nơi sinh sống của một nhóm Mị Yêu Hồ và một đoạn nhỏ của Hắc Thiết Hạt, Mị Hồ cũng không tính là quá hung dữ chỉ cần cố gắng tránh nó là được, Hắc Thiệt Hạt thì tuy mạnh mẽ nhưng tốc độ không cao cộng với hắn chỉ đi cắt qua một phần nhỏ lãnh thổ của nó nên vẫn có hi vọng thành công. Tóm lại lần này muốn sống thì trốn cho kỹ, khi cần chạy cho nhanh vào là xong.
...............
Hai ngày sau vào lúc mặt trời gần lặn Vân Vũ cũng tới trước lãnh thổ của Mị Yêu Hồ. Hắn dừng lại trước một hang động rồi tiếp tục đặt bẫy như mọi lần rồi nhóm lửa. Ăn qua loa buổi tối Vân Vũ liền lên kế hoạch đối phó đám Mị Yêu Hồ, lúc này trong nồi đất trên bếp lửa đang nấu một hỗn hợp thuốc có tác dụng tăng tinh thần dùng nguyên liệu do hắn chuẩn bị lúc còn bên ngoài.
Đám Mị Yêu Hồ lực công kích thực không mạnh, chỉ cần tránh xa hang ổ chính của bón chúng thì chắc chắn sẽ không gặp Hồ Vương đám thuốc này cũng đủ để chống lại sự mê hoặc của đám Mị Yêu Hồ bình thường rồi.
Sáng sớm Vân Vũ sau khi lấy bùn đất, lá cây trét khắp người để ngụy trang, che đi mùi cơ thể, hắn từ từ đi vào lãnh thổ của Mị Yêu Hồ.
Lúc này hắn vô cùng cảnh giác, tuy đã chuẩn bị đầy đủ nhưng quả thật đây vẫn không phải là nơi để một tên Luyện Thể như hắn có khả năng thong dong được. Hễ thấy phía trước có bất kì một con Yêu Hồ nào hắn cũng nhất quyết chọn một con đường khác để đi, do vậy bình thường mất chỉ khoảng ba ngày thì hắn dùng tới một tuần mới có thể đi qua lãnh thổ của Mị Yêu Hồ.
Tuy gần cuối hắn bị phát hiện nhưng thật may chỉ gặp một con Yêu Hồ nhỏ không có tính uy hiếp lớn nên hắn nhanh chóng chuồn đi, chạy một mạch vào lãnh thổ Hắc Thiết Hạt.
Dừng lại ở rìa lãnh thổ của đám Hắc Thiết Hạt, Vẫn Vũ tiếp tục dựng trại tập trung nghĩ biện pháp đối phó.
"Lần này ta mới chân chính là đối mặt với nguy hiểm thực sự, khác với đám Mị Yêu Hồ đám Hắc Thiết Hạt này vô cùng hung dữ. Theo đánh giá bản thân ta cố hết sức chỉ có thể may ra đánh lại một con nhỏ thôi, gặp con trưởng thành thì ta chắc chắn thua".
Suy nghĩ, nghiên cứu một lát Vân Vũ nhận thấy ngoài ngụy trang, tránh giao chiến chiến trực tiếp ra hắn quả thực không còn cách nào khác, đám này nọc độc thực sự rất mạnh, hắn không kiếm được đủ dược liệu để nấu được thuốc giải đặc hiệu của loại độc này.
Mặc dù có thân vỏ cứng như sắt nhưng bọn Hắc Thiết Hạt này có một điểm yếu chí mạng ở một điểm nhỏ phía dưới thân, đó là nơi duy nhất mà hắn có thể tạo ra thương tổn cho nó. Hắn quyết định ở đây một thời gian để phục hồi thể lực và tu luyện một chút, đồng thời tìm hiểu phong cách chiến đấu của đám Hắc Thiết Hạt.
Hai ngày sau hắn mới rời động để tiếp tục hành trình. Vân Vũ lúc này đang ở trên một cây cao hắn cẩn thận quan sát, hắn cần đảm bảo phía trước đủ an toàn không được có một cái hang nào trên đoạn đường đó. Vì lũ Hắc Thiết Hạt này thường làm tổ trong đất, mỗi con trưởng thành cao khoảng 5 thước, dài khoảng 2 trượng, mỗi bên có bốn chân cùng một cái đuôi như có thêm mới lớp giáp màu bạc, đó cũng là nới nó dùng để phun độc, trừ con chúa luôn luôn nằm trong tổ ra thì bọn chúng thường di chuyển rải rác khắp nơi kiếm ăn.
Cũng đã bốn ngày rồi mà hắn chưa đi ra được khỏi lãnh địa của đám Hắc Thiết Hạt này dù đoạn đường chỉ bằng một phần ba đoạn ở Mị Yêu Hồ. Hắn liên tục phải đi đường vòng để tránh khỏi đám Hạt này, lại vừa phải liên tục trinh sát xung quanh để tìm đường, thật sự rất mất thời gian.
Đến ngày thứ sáu, như thường lệ Vân Vũ đang ở trên một cái cây quan sát, thì không biết từ lúc nào một con Hắc Thiết Hạt đã trèo lên và tiến dần về phía hắn, thấy cây hơi rung Vân Vũ nhìn thoáng quả thì hoảng sợ suýt té xuống cây nhưng hắn nhóng lấy lại bình tĩnh dùng dây leo đu qua một cây khác.
Cẩn thận quán sát hắn xác định là con Hạt đó không dẫn theo đồng bọn, nhìn qua con Hắc Thiết Hạt này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nó chỉ to bẳng một nửa những con mà hắn thấy gần đây, chắc là nhờ nhỏ con nên hắn mới không phát hiện ra được.
Bên đây Hắc Thiết Hạt thấy hắn bỏ chạy cũng tăng tốc phóng về phía Vân Vũ, Vân Vũ nhanh chóng né tránh, tay cầm sợi dây leo, vòng quá thân của con Hắc Thiết Hạt, rồi kéo nó cùng rơi xuống, do bị cột ngay chỗ khớp giữa chân cộng với lực siết của dây, hai cái chân phải của con Hắc Thiết Hạt ngay lập tức đứt lìa, Vẫn Vũ cũng nhanh chóng chạy đi, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám. Hắn trong lòng than thở,
"Thật xui xẻo, chỉ còn một chút nữa là ra khỏi lãnh thổ của đám Hắc Thiệt Hạt này rồi mà còn gặp phải".
Vừa chạy hắn vừa lấy lọ thuốc giải độc liên tục uống, vừa rửa chỗ bị thương, lúc nãy tuy né được cú vồ của con Hạt con đó nhưng hắn vẫn bị một vết cứa ngay tay trái, lúc này phần thịt cánh tay trái đã sưng lên, máu ở đó cũng chuyển thành màu đen.
"Chết tiệt , súc sinh đó vậy mà ngay cả lớp vỏ cũng có độc".
Dùng chút sức lực còn lại, Vân Vũ lết tới được một cái ao nhỏ hắn cắn răng dùng dao cắt đi phần thịt bị độc đó rồi dùng nước thuốc tưới lên, quá trình này làm hắn đau đến kêu cha, gọi mẹ nhưng hắn vẫn cắn răng làm, cũng nhờ con đau này giúp hắn có được đủ tỉnh táo không bị ngất đi, nếu không vết thương như này mà không xử lí thì hắn chắc chắn chết luôn chứ không phải ngất nữa.
Sau hai canh giờ quằn quại, Vân Vũ cuối cùng cũng xử lí xong vết thương, tay trai hắn lúc này quấn quanh bởi đám lá thuốc. Lúc này hắn cũng chẳng còn sức lực đứng dậy tìm thức ăn nữa mà lăn đùng ra ngủ.