Vân Vũ ngồi trên giường, trước mặt là ba hộp gỗ đựng viên đan đều đã mở ra, hộp của hắn có tới ba viên hai hộp còn lại thì chỉ có duy nhất một viên, vậy mới biết lão sư thật sự coi như là đã bỏ hết vốn liếng của bản thân để bồ dưỡng hắn rồi. Hắn mới tra thử một viên đan này tuy không phải là loại chất lượng cao nhưng giá của nó đã lên tới một trăm linh thạch hạ phẩm mà cả thôn hắn một năm cũng chỉ kiếm được mới năm mươi nguyên thạch hạ phẩm.
Linh thạch là vật để mua bán trao đổi ở thế giới này, ngoài ra còn có thể dùng để tu luyện, nó như là linh khí được cô đặc lại vậy. Linh thạch được chia làm hạ, trung, thượng và tinh khiết. Phải 1000 viên linh thạch hạ phẩm mới có thể đổi được 1 viên trung phẩm, cứ thế 1000 trung phẩm mới được 1 viên thượng phẩm.
Viên đan mà lão sư tặng gợi lên trong đầu hắn về một chi tiết mà hắn bỏ quên từ lâu, thế giới này các tu sĩ ngoài tu luyện còn luyện đan, pháp bảo,.. do đó những tu sĩ có tài năng về các phương diện trên đều có danh vọng cực kì cao. Tình cờ suy nghĩ tới cuốn sách thần bí, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ táo bạo.
"Ngày đó ta chỉ thử bản thân trong sách chứ chưa thử với thực vật".
Không chần chừ Vân Vũ phóng như bay ra khỏi nhà, một lát sau hắn trở về với cơ thể dính đầy bùn đất, trên tay là 3-4 loại cây cỏ khác nhau, đặc điểm chung có lẽ là toàn là những cây con. Không tắm rửa Vân Vũ gấp rút tiến vào không gian sách, hắn hì hục đào đất rồi trồng những cây mà hắn đem vào xuống đất, làm xong hắn trở ra ngoài cuốn sách.
Đêm đó Vân Vũ trằn trọc mãi không ngủ được, lúc trời tờ mờ sáng hắn nhịn không được lại đi vào không gian sách. Bên trong,chỉ mới tám tiếng mà hạt táo hắn gieo đêm qua đã nảy mầm, có cây dây leo thì mọc tràn ra một khoảng lớn, cây nào cũng tươi tốt nhờ. Đúng như hắn dự đoán, thực vật trong đây có thể phát triển bình thường được. Sau đó hắn hì hục tra cứu thông tin trong sách, được khoảng 1 khắc khuôn mặt hắn lúc này mới giãn ra thay vào đó là nụ cười lớn. Do sáng nay người lớn thì làm việc, đệ đệ muội muội hắn cũng đi tu luyện nên chỉ còn mỗi hắn trong nhà nếu không chắc mọi người đều bảo lên xem xem hắn có phát bệnh hay không rồi.
Hắn dự định sẽ tự trồng trọt luyện đan, may mắn thay hắn tìm được một loại đan cũng có tác dụng tăng tư chất, vừa để một người còn chưa trở thành tu sĩ như hắn có cơ may luyện ra được, nguyện liệu lại dễ dàng tìm được chỉ có khó nhất là một cái bạch diệp thảo năm mươi năm là khó tìm nhất, phải biết bí phương của loại đan này sở dĩ thất truyền là do không ai thèm sử dụng cả, hiện nay loại đan mà hắn được lão sư đưa cho là phổ biến nhất vì dễ dàng điều chế, nguyên liệu cũng dễ tìm, chứ bách diệp thảo thì đúng là có rất nhiều vì dùng làm thuốc nhưng trên năm mươi năm thì hầu như không còn, lại hiệu quả kém hơn nên việc người bình thường cũng có khả năng luyện ra cũng không ai quan tâm lắm.
Chuẩn bị hành trang xong xuôi thì trời cũng có giữa trưa, để lại mảnh giấy nhắn trong phòng đệ đệ cùng ba hộp đan, hắn âm thầm rời thôn, tìm kiếm nguyên liệu luyện đan. Bước ra tới cổng thôn, tuy có chút hào hứng nhưng Vân Vũ quay đầu lại ngắm nhìn thôn một lượt, long thầm nghĩ chắc bản thân cũng sẽ nhớ nó lắm, dù đây không phải lần đầu hắn ra khỏi thôn nhưng lần này hắn biết phải một khoảng thời gian nữa hắn mới có thể trở về, phút chốc hắn nhớ tới muội muội, đệ đệ còn có cả Xuyên mẫu, lão sư nữa, nhưng hắn lắc đầu quả quyết xoay người rời đi. Sở dĩ Vân Vũ gấp gáp như vậy là vì bọn đệ muội hắn sắp về rồi, không trốn thế nào hai tên đó cũng quấy lên đòi theo thì khổ.
......
Buổi tối tại thôn Tiểu Hà,
Xuyên mẫu sau khi dỗ Vân Nhi vừa khóc lóc cả buổi tối ngủ xong mới qua nhà tìm Mạnh Xuyên hỏi thăm.
"Con trai, trước khi đi Vân Vũ có nói gì với người không?"
Mạnh Xuyên cũng đang thơ thẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ trên tay là bức thư mà Vân Vũ để lại trước khi rời đi. Nghe tiếng của Xuyên mẫu hỏi, hắn chỉ im lặng rồi đưa bức thư trên tay cho bà.
Xuyên mẫu tiếp nhận bức thư rồi, lặng lẽ đọc.
(Gửi Mạnh Xuyên,
Khi đệ đọc được bức thư này thì chắc ta đã rời thôn lâu rồi nên đừng có suy nghĩ là đuổi theo. Ta có một số việc cần làm nên phải rời thôn, chắc phải một thời gian dài nữa ta mới về, nhưng đừng lo đại ca đây sẽ về trước ngày khởi hành đi tới kình thành tham gia chiêu mộ nên đệ đừng lo. Ta nghĩ bản thân không cần mấy viên đan này lắm nên để ở nhà cho hai đứa, mau chóng tu luyện cho thật tốt. À khi ta không có ở đó nhớ chăm sóc muội muội chúng ta thật kỹ đó. Gửi lời cảm ơn cho mẹ người giùm ta, cảm ơn bà đã chăm sóc ta cùng muội muội từ đó tới giờ. Cuối cùng là xin lỗi vì đi mà không báo trước, sợ các người sẽ đòi theo nữa. Hẹn gặp lại vào hai năm nữa)
Đọc xong Xuyên Mẫu thở dài một tiếng, dặn Mạnh Xuyên đi ngủ rồi rời đi.
Đêm nay có lẽ là một đêm dài đối với ba huynh muội họ.
Mạnh Xuyên nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, hắn đoán đại ca chắc là đã đi tìm cách để nâng cao tư chất bản thân rồi. Sợ nguy hiểm nên mới không cho bọn hắn theo. Hắn cũng suy nghĩ về quá khứ, lần đầu hắn gặp Vân Vũ là lúc lão sư đem thêm hai người về, một bé gái hai tuổi Vân Nhi, một tên con trai hơn hắn một tuổi, có đôi mắt sắc lẹm không ai nghĩ đó là cặp mắt của một đứa trẻ mới sáu tuổi cả, ấn tượng đó khắc sâu vào ký ức của hắn, do gần bằng tuổi nên hai đứa lúc nào cũng chơi chung với nhau, tiếp xúc một thời gian hắn dần ngưỡng mộ sự thông mình trưởng thành lại, lại ấm áp của Vân Vũ cộng với việc mẹ hắn cũng chăm sóc hai huynh muội đó nên dần dần bọn hắn coi nhau như gia đình, còn hắn không biết từ lúc nào đã gọi Vân Vũ bằng hai tiếng đại ca. Hạ quyết tâm cố gắng tu luyện, Mạnh Xuyên dần ép mình ngủ đảm bảo trạng thái tốt nhất cho ngày mai.
Vân Nhi cũng không ngủ được tuy đã nín khóc, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Từ khi có nhận thức về thế giới này, trong ký ức của nàng không lúc nào là thiếu vắng hình ảnh đại ca. Trong đầu nàng lúc này như có một cuốn băng tua lại từng ký ức mơ hồ từ những ngày còn lang thang sinh tồn trong rừng, tới khi được nhận nuôi, có thêm mẹ và một người anh, rồi đến hôm nay. Nàng hối hận lúc sáng đã không ghé phòng chào ca ca một tiếng. Do mệt mỏi Vân Nhi trong đống suy nghĩ đò cùng dần dần chìm vào giấc ngủ, có lẽ nàng phải tu luyện thật tốt để ca ca không phải đi xa nữa.
Bên đây, Vân Vũ cuối cùng cũng đánh dấu xong các địa điểm có nguyên liệu cần thiết, rồi cẩn thận vẽ ra một lộ trình thích hợp, hắn cần đảm bảo bản thân sẽ về trước ngày diễn ra sự kiện lớn đó. Sau khi dập lửa dọn dẹp, Vân Vũ nhanh chóng ngủ, hắn muốn đảm bảo ngày mai, bản thân phải trong trạng thái tốt nhất. Hắn tin tưởng đệ đệ chắc sẽ hiểu và chăm sóc cho Vân Nhi thật tốt, điều hắn lo là muội muội chắc sẽ khóc đến sưng hai mắt khi hắn đi. Đây là lần đầu hắn cùng muội muội tách nhau ra, đến hắn còn cảm thấy buồn thì khỏi phải nói muội muội cảm thấy thế nào. Lần nữa xua tan đi lo lắng, đến nước này cũng không thể quay đầu về được. Ngày mai, chuyến hành trình này mới thật sự bắt đầu, hắn không khỏi có chút cảm giác chờ mong.