Lúc trời chỉ vừa mới hừng sáng, bọn trẻ trong sớm đều đã thức dậy hết vì hôm nay là ngày đầu tiên bọn nhóc bước lên con đường tu luyện, gương mặt đứa nào đứa nấy đều rạng rỡ, không kìm nổi sự mong chờ đối với những tiết học sắp tới. Đến cả Mạnh Xuyên, Vân Nhi cũng không chờ được mà gấp rút kéo hắn từ trong giấc mơ trở về thực tại, chắc chỉ có mình hắn là cảm thấy bình thường, dù sao hằn cũng đã tu luyện trước mọi người mấy ngày.
Tuy nhiên việc hắn như thế không có nghĩa là hắn không chờ mong, hắn cảm giác lão trưởng thôn chắc chắn là một tu sĩ vì trông lão già mà còn sung sức lắm, nên được người đi trước chia sẻ kinh nghiệm trực tiếp chắc chắn phải tốt hơn chỉ dẫn trong sách. Hắn nghĩ thế rồi bò ra khỏi giường sửa soạn, chưa kịp ăn sáng xong thì đã bị lôi đến lớp.
Nơi rèn luyện không phải ở lớp mà là ở một bãi đất trống gần thôn, ở đó có những mộc nhân để mọi người tập luyện. Khi thấy cả lớp đến thì lão không hề chần chừ mà ngay lập tức hướng dẫn, giảng dạy thêm những kiến thức về tu chân cho mọi người.
Bỗng một cậu bé bất chợt hỏi.
"Lão sư, người là tu sĩ phải không? Vậy người biểu diễu vài võ kỹ cho chúng cháu coi đi."
Lão chỉ cười rồi đưa tay chưởng ra một quả cầu lửa vào tảng đá gần đó, tảng đó cao hai thước ngay lập tức vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ trước những con mắt ngưỡng mộ của bọn nhóc.
"Ta mới chỉ là Khai Mạch Cảnh Hậu Kỳ thôi, đòn vừa rồi chỉ mới xuất ra được mười phần trăm uy lực thôi. Muốn được như ta thì mau chóng rèn luyện đi, nếu như các con chăm chỉ thì đừng nói là phá hủy tảng đả, nếu muốn dời núi lấp biển thì chỉ cần một cái phất tay mà thôi"
Câu nói cũng như cảnh tượng vừa rồi tác động mạnh mẽ lên đám trẻ khiến chúng liền lao vào điên cuồng luyện tập. Tùy theo thể trạng từng người mà lão đưa ra cho mỗi người những bài tập và cường độ khác nhau. Trong đó không ngoài suy đoán của hắn, đệ đệ Mạnh Xuyên là người có bài tập nặng nhất, kế đến là hắn rồi tới muội muội Vân Nhi,..Sau đó là cảm nhận thiên địa linh khí, hấp thụ di chuyển nó để bào mòn, đào thải các tạp chất trong cơ thể.
Sau vài ngày, mọi người dần nhận ra thể chất bản thân đang dần được cải thiện rõ rệt, ba cảnh giới của Luyện Thể lần lượt bài trừ tạp chất ở cơ bắp, nội tạng, xương cốt sau khi tạp chất trong cơ thể hoàn toàn được bài trừ thì cũng đồng thời là lúc đột phá Hậu Kỳ tiến lên Luyện Thể Đỉnh Phong.
Ở bước đầu tiên yếu tố tư chất được thể hiện rõ ràng nhất. Người có tư chất cao thì tốc độ hấp thụ linh khí càng mạnh mẽ, tốc độ bài trừ tạp chất càng nhanh. Tư chất được chia làm cửu đẳng, phải có pháp bảo đặc thù thì mới xác định được một cách cụ thể, chính xác nhất. Cũng từ đây hắn dần nhận ra vấn đề của bản thân, tư chất hắn thật sự vô cùng kém, ví dụ như một ngày muội muội có thể bài trừ 10 giọt, đệ đệ thì được 8 giọt tạp chất thì hắn chỉ có vỏn vẹn 3 giọt.
Vân Vũ cũng nhận ra lão trưởng thôn thỉnh thoảng lại nhìn hắn, trong ảnh mắt hiện lên sự thương hại, đau lòng, lắc đầu rồi nhanh chóng quay đầu trở lại với trạng thái bình thường. Hôm qua khi nghe nói về sự kiện đó hắn cũng nhận ra sự không ổn của bản thân, ngoại trừ tư chất kém ra, thì ba năm sau hắn đã 13 tuổi, đã quá số tuổi trong điều kiện chiêu mộ.
Lúc nhận ra hắn được sự thật đó, hắn cũng không buồn lâu mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng hắn không còn đặt nhiều tinh lực trong việc tu luyện nữa mà tập trung khám phá cách sử dụng cuốn sách thần bí đó.
Thoáng cái hai năm đã trôi qua, lúc này trong đám trẻ 7 đứa đều đã đột phá tới Luyện Thể Sơ Kỳ, riêng Vân Nhi vừa đột Trung Kỳ tháng trước còn Mạnh Xuyên thì đã đột phá được gần ba tháng rồi, điều này cũng không thể chứng minh là tư chất của Xuyên tiểu tử mạnh hơn Vân Nhi mà hắn còn cảm thấy ngược lại mới đúng, dù sao cũng chênh nhau 3 tuổi mà tên đó lại là đứa siêng năng rèn luyện từ nhỏ. Vân Vũ hắn là đứa lớn tuổi nhất thì lại chưa đột phá Luyện Thể Sơ Kỳ. Lúc này mọi người chắc cũng đã đoán được tư chất của hắn rất kém.
"Vân Vũ ca ca, huynh đừng lo lắng sau này muội sẽ trở thành một tu sĩ mạnh mẽ để bảo vệ huynh"
"Đúng đúng đại ca, sau này ai không nể mặt huynh thì chính là không nể mặt Mạnh Xuyên ta"
Một năm trước khi đoán ra được tư chất yếu kém của hắn, hai tên đệ muội này liền đến trước mặt hắn vỗ ngực hùng hồn tuyên bố một cách tự tin như vậy, hôm đó hắn chỉ cười rồi trốn về phòng, lần thứ hai trong đời Vân Vũ hắn rơi nước mắt. Sau lần đó, hắn cũng không còn chểnh mảng việc tu luyện nữa
....
Hắn dành một năm qua tìm tòi thử nghiệm tạm thời đã phát hiện ra được hai công dụng của quyển sách. Một là chỉ cần chạm vào quyển sách rồi nghĩ về từ khóa nào đó, chỉ cần là có tồn tài thì quyển sách sẽ liệt kê hết mọi chuyện có liên quan đến nó, ví dụ như hắn nghĩ đến Cơ Vân Nhi thì quyển sách sẽ liệt kê ra hết thông tin cá nhân, cảnh giới, thuốc tính, công pháp... mọi thứ về nàng. Hai là tiến vào một không gian trong sách, nơi đó có mọi thứ từ cỏ, cây, có vùng đồng bằng yên bình, có cả vùng khắc nghiệt như băng giá, nham thạch rất rộng lớn, đặc biệt là các vùng lại nằm liền kề nhau, tuy nhiên lại không hề có bất cứ một con vật sống nào, thời gian trong đây cũng trôi qua nhanh gấp 100 lần ngoài đời, tức là 100 ngày trôi qua ở đây thì bên ngoài chỉ mới có 1 ngày mà thôi.
Mới đầu hắn cho rằng đây là cơ hội để bản thân lấy công dụng đó của quyển sách, lấy thời bù lại cho tư chất yếu kém của bản thân nhưng hắn ngay lập tức vỡ mộng, trong đây tuy linh khí nồng đậm hơn bên ngoài vô số lần nhưng lại không có cách nào đưa nó vào cơ thể để tu luyện, vì vậy tạm thời hắn chưa biết nên sử dụng nó thế nào.
Hôm nay mọi người vẫn luyện tập như thường ngày thì đều lần lượt được lão trưởng thôn gọi vào dặn dò, khi ra trên tay sắc mặt ai nấy đều có vẻ hơi buồn nhưng lại nhanh chóng thay bằng ánh mắt quyết tâm rồi vàng chạy về nhà. Tới lượt Cơ Vân Vũ bước vào, lão trưởng thôn đang ngồi trên ghế nhìn hắn một cái rồi vỗ nhẹ vào cái ghế trống kế bên mấy cái ý bảo hắn tới ngồi. Lúc hắn đã ngồi xuống, lão nhẹ nhàng đưa hăn một chiếc hộp gỗ màu nâu rồi nói:
" Trong đây có ba viên Tư Chất đan có tác dụng là tăng tư chất cho tu sĩ, chỉ cần ăn vào và luyện hóa là được. Chắc con cũng đã biết tình hình của bản thân rồi phải không. Dùng nó rồi cố gắng tu luyện, nếu con tiến cấp đến Luyện Thể Cảnh Đỉnh Phong thì đến thủ đô tìm một người tên là Thương Hoằng, đó là bạn thân của ta. Sau khi gặp thì đưa phong thư trong hộp cho y, y sẽ giúp con được vào quân đội."
Nói xong ánh mặt lão dịu lại rồi đưa tay xoa đầu cậu rồi không đợi cậu thắc mắc gì liền xoay người rời đi, đây cũng là điều cuối cùng mà lão có làm cho cậu vì sắp tới lão sẽ rời đi một thời gian dài không biết là bao lâu . Tuy đã thu xếp mọi thứ trong thôn và dặn dò đám trẻ đâu vào đấy hết nhưng lão vẫn không yên lòng, nhất là khi nghĩ tới Vân Vũ.
Lão đã trông hắn từ khi còn là một cậu nhóc 6 tuổi đến giờ đã 11 tuổi, 5 năm tuy không quá dài nhưng đủ để lão coi cậu là con trai của mình, từ nhỏ cậu đã rất thông minh, bình tĩnh hơn bọn trẻ khác, dù sao từ nhỏ đã mất cha, mẹ lại có thể tồn tại được trong rừng sâu từng ấy thời gian nên cậu có vẻ trưởng thành hơn bỏn trẻ cùng lứa. Khi nhìn thấy vẻ bất cần của cậu mấy năm nay lão cảm thấy đau lòng, tiếc nuối cho cậuNếu đợt chiêu mộ năm năm trước không bị hủy do quốc gia cần hồi phục, củng cố sau chiến tranh, thì may ra hắn cũng dễ dàng gia nhập quân đội rồi. Đến năm năm sau thì hắn đã quá tuổi tham gia, tư chất bản thân lại thấp coi như đời này có cơ hội được tựu trong tương lai cũng không cao.
Sau một thoáng chần chừ Vân Vũ ngẩng đầu lên, chạy theo hướng của lão, ánh mắt đầy quyết tâm rồi hét lớn:
"Vâng thưa lão sư, con sẽ cố gắng người đừng lo nhất định con sẽ trở thành một tu sĩ thật mạnh mẽ".
Lão nghe xong thì mở miệng cười thật to, rồi tăng tốc biến mất khỏi thôn. Trước khi đi lão không quên dùng phép nói to cho cả thôn.
" Ta chờ tin của tất cả các con".
Không biết từ lúc nào mà giọt nước mắt đã lăn dài trên hai má của hắn, đưa tay lên lau đi vệt nước mắt trên mặt. Vân Vũ cảm thấy dạo gần đây hắn bỗng yếu đuối hơn bình thường, chạm vào chút là khóc.
Lẳng lặng về nhà, thì thấy hai tên đệ đệ và muội muội đang đứng trước cửa nhà đợi hắn.
Vân Nhi thấy hắn liền nhanh nhảu, đưa một cái hộp gỗ cho hắn trước:
"Ca ca đây là viên đan dược có thể tăng tư chất mà lão sư cho ta đó, ca mau dùng đi muội không cần a".
Vừa dứt lời Mạnh Xuyên liền nhảy vào nói tiếp:
"Đúng rồi đại ca, đệ cũng không cần đưa cho huynh đó, mau sử dụng đi sau này ba huynh muội ta nhất định sẽ trở thành bộ ba mạnh mẽ nhất thế giới nay". Vừa nói vừa cầm một cái hộp gỗ tương tự nhét vào tay hắn, nói xong thì ngẩng đầu lên trời cười lớn.
Vân Vũ cũng không có tâm trạng từ chối, nhận trước rồi trả lại hai đứa sau vậy. Cơm nước xong Vân Vũ cũng không bị hai tên đó tới làm phiền hắn, chắc cũng đoán được tâm trạng của hắn đang không tốt.