Hắc Sâm Lâm là một trong những hung địa nổi danh nhất, hằng năm số người bỏ mạng không ít. Ấy vậy mà ngay lúc này bên trong Hắc Sâm Lâm lại có một bóng người đang phóng như bay, coi đây không khác gì một khu rừng bình thường vậy, cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, người đó chỉ mới là một thanh niên, ngũ quan bình thường,điểm đặc biệt nhất có lẽ là ánh mắt vô cùng tự tin, không có vẻ gì bận tâm đến hành động của bản thân. Phải biết quy tắc đầu tiên khi bước vào Hắc Sâm Lâm này là "đi nhẹ, nói khẽ" để tránh đả động đến đám yêu thú hung tợn, trừ phi ngươi là Anh Biến Kỳ, chỉ có từ cấp bậc đó mới có thể tự do tung hoành ở vùng ngoài.
Bình thường nếu gặp cảnh tượng này, đoán chừng chỉ cần là tu sĩ dưới Anh Biến chắc chắn nếu gặp đều sẽ cung kính gọi một tiếng tiền bối. Vị "Anh Biến" này không ai khác ngoài Vân Vũ. Tuy không có thực lực Anh Biến nhưng hành động của Vân Vũ tất nhiên không phải lỗ mạng, khu vực này là lãnh thổ của một loại yêu thú sống về đêm, ban ngày thì khá an toàn. Vì vậy lúc này hắn mới dám dùng tốc độ nhanh nhất băng qua.
Vân Vũ tách khỏi đoàn quân của Hoàng Sinh được một tháng, thời gian này hắn đều lợi dùng đặc tính của yêu thú mỗi nơi để nhanh chóng lướt qua, ước chừng đã rút ngắn thời gian tính toán tầm một tuần . Tuy nhiên phía trước là lãnh thổ của đám Văn Thú cho nên tốc độ của hắn đã chậm lại, khi còn cách khoảng mấy trăm mét nữa thì dừng hẳn.
Vân Vũ dừng lại từ trong túi trữ vật lấy ra một nhúm dược vật đã được nghiền nát bôi khắp thân thể rồi mới yên tâm bước vào. Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đám Văn Thú này thực lực mỗi còn tuy không mạnh, chỉ tầm Luyện Thể như Vân Vũ, chỉ là số lượng có chút làm người ta líu lưỡi lại tương đối nhạy cảm, số dược vật nghiền nát này được Vân Vũ chuẩn bị sẵn ục đích đơn giản là làm át đi mùi cơ thể cùng linh lực bản thân.
"Với tốc độ rùa bò này thì uớc chừng tầm ba ngày đường nữa mới thoát khỏi đây. Tuy gấp gáp nhưng không thể nhanh hơn được nữa".
Vân Vũ âm thầm tính toán thì bỗng nhiên phía trước có tiếng động lớn. Nếu là bình thường chắc chắn hắn sẽ đi đường vòng, tránh đi những nguy hiểm tiềm tàng. Tuy nhiên không biết ma xui quỷ khiến gì, hắn vẫn đi đến nới phát ra tiếng động, có lẽ là do hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng người. Tới gần thì quả thật có người đang giao thủ với mấy chục đầu Văn Thú.
Đối phương là một nữ tử, người vận một bộ lam y chất liệu không tệ, bị đám Văn Thú công kích nãy giờ mà chưa rách chỗ nào, nữ tử dung nhan có thể nói là xinh đẹp, không phải vẻ hiền lành như Vương Tuyết Dao, không lạnh lùng như Bạch Nguyệt Thiền, cả người lúc này tóc tai tán loại vì chiến đấu, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, sắc bén không vì nguy hiểm mà tỏ vẻ lo sợ như bao thiếu nữ khác, rất có dáng vẻ của nữ tướng, dũng mãnh nơi sa trường, tuổi tác nữ tử đó có lẽ là nhỏ hơn Vân Vũ một chút, tuy nhiên thực lực hơn hắn nhiều, đã thành công Khai Mạch, có thể dùng linh lực thi triển kha khá vũ kỹ mạnh mẽ, dưới sự vây công liên tục của đám yêu thú mà đã chém giết được mấy con.
Đó có lẽ là ấn tượng ban đầu của Vân Vũ về nữ tử này nếu như hắn gặp nàng ở hoàn cảnh bình thường khác. Còn lúc này, Vân Vũ liền coi nàng là một người ngốc nghếch, hiếu chiến không hơn. Bộ không ai dạy nàng là một Khai Mạch Cảnh nho nhỏ gặp đám Văn Thú này thì chỉ có chạy ra khỏi lãnh thổ của nó mới có thể toàn mạng à, đứng lại đối chiến chẳng khác nào tự sát cả.
"Con ngốc này là ai mà thực lực chỉ mới Khai Mạch Cảnh mà lại đi chọc đám Văn Thú này vậy". Vân Vũ không khách khí nhận xét một câu.
Mắt thấy đối phương dường như sắp cạn linh lực, dần rơi vào thế hạ phong. Vân Vũ, tuy coi đối phương là kẻ ngốc nhưng hắn cũng không phải người máu lạnh, thậm chí còn có chút bao đồng, không thể thấy chết không cứu. Lấy dũng khí Vân Vũ cẩn thận quan sát chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Cả quá trình diễn ra vô cùng lưu loát, vừa thấy nữ tử di chuyển tránh né lại gần mình, Vân Vũ liền từ trọng bụi cây lao ra, kéo người đang ngơ ngẩn không biết chuyện gì xảy ra về chạy về hướng ngước lại với đám Văn Thú. Vừa chạy hắn vừa lấy ra đám dược vật nghiền nát lúc trước nhanh chóng bôi khắp người nữ tử.
Thấy một nam nhân xa lạ sờ loạn lên người mình, nữ tử bình thường dù có không ít nhiều sẽ sinh ra một ít phản kháng. Tuy nhiên có lẽ là do mới trải qua hồi đại chiến, hay mới thoát chết còn hoảng loạn chưa kịp điều chỉnh tâm trí nên vô cùng ngoan ngoãn.
Bôi xong Vân Vũ kéo nữ từ nằm xuống ở một đám dược vật khác gần đó. Thấy nam nhân kế bên nằm im không nhúc nhích, nữ tử cũng hiểu ý làm theo. Chỉ thấy đám Vân Thú đã đuổi tới chỗ hai người liền dừng lại tản ra tìm kiếm xung quanh, có con còn ghé mặt gần xuống chỉ cách cả hai chưa tới một gang tay để tìm tòi.
May mắn con Văn Thú này chỉ dừng lại ở đó, không phát hiện ra hai người, lục đục xung quanh một lát rồi kéo nhau bay về hướng khác. Có lẽ là có mục tiêu mới. Phải qua một lúc lâu nữa, khi Vân Vũ chắc chắn đám Văn Thú đã đi xa hắn mới từ từ đứng dậy, thân thể lúc này cũng từ từ thả lỏng.
Nữ tử sau một hồi nằm im cũng đã dần bình tĩnh lại, mắt thấy Vân Vũ đứng dậy cũng từ từ đứng lên theo. Lúc này nàng mới có thể cẩn thận đánh giá người trước mắt này, trong người là một loạt những tâm tình mẫu thuẫn thay nhau kéo tới.
"Cảm ơn đã cứu ta, sau này chắc chắn sẽ đền đáp ngươi xứng đáng". Qua chừng một lúc nữ tử mới lên tiếng, tuy biểu cảm có chút miễn cưỡng nhưng cũng đủ để hảo cảm của Vân Vũ đối với nữ tử này tăng thêm một ít.
"Ít ra thì nữ nhân này cũng không đến nỗi vô lý đi". Vân Vũ thầm nghĩ.
"Không có gì, cô nương cũng phải cẩn thận một chút nơi đây dù gì cũng là Hắc Sâm Lâm. Nếu không có gì, tại hạ xin cáo từ". Vân Vũ đại khái đoán được nữ tử này thân phận không tầm thường, tránh cho người ta nghĩ mình tham lam, tốt nhất là lui sớm tạo ấn tượng tốt, dù sao bây giờ hắn cũng không cần cái đền đáp đó lắm, chỉ muốn nhanh chóng trở về bế quan đột phá thôi.
Dường như bất ngờ với câu nói của Vân Vũ, nữ tử có vẻ uất ức mang theo tức giận nhưng cũng đành xuống nước.
"Này tốt xấu gì ngươi cũng nên dẫn ta ra khỏi đây chứ. Ngươi bỏ đi như vậy có ra dáng đàn ông không vậy ?"
Vân Vũ nghe xong mớ hiểu, đại khái là nữ tử bị lạc. Thấy nàng ưu tú như thế chắc chắn là người được gia tộc lớn bồi dưỡng, nàng vô cùng lạ mặt chắc chắn không phải người của Thiên Thủy Quốc, kết hợp với thông tin của Hoàng Sinh, Vân Vũ không khỏi nghĩ tới một nơi.
"Nữ tử này chắc là người của Thánh Kiếm Vương Triều đi". Hắn chỉ có thể nghĩ tới quốc gia này, một nữ tử ưu tú, trên người đầy pháp bảo kết hợp với Thiên Kiếm Vương Triều tới đây khảo sát, rất dễ dàng cho ngươi ta nghĩ là có liên quan với với nhau
"Vậy cô nương có người thân gì không, nếu gần ta có thể bớt chút thời gian dẫn cô nương tới đó?" Vân Vũ hỏi xong mới nhận ra, hình chỉ số thông minh của mình vừa mới bị người kế bên kéo xuống, nàng mà mà biết ở đâu thì đi theo hắn làm gì.
Quả nhiên không phụ sự "kì vọng" của Vân Vũ, nữ từ lắc đầu trên mặt còn mang theo biểu cảm đáng thương nói:
"Ta không biết hai ngày trước đo săn yêu thú, đuổi theo hăng quá nên bị lạc. Quay đầu lại thì chẳng thấy ai nữa". Nữ tử cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi.
"Ta quả thật muốn ra khỏi đây, nhưng nếu cô nương muốn đi theo thì phải hứa là tuyết đối nghe theo lời tại hạ nói". Nơi đây vô cùng nguy hiểm ta không muốn đặt mạng vào sự lỗ mãng của người khác đâu.
Vân Vũ nếu không dẫn cô nương này theo cũng có thể đi ra ngoài, thêm một cô nàng dám đi đánh với đám Văn Thú đi theo, nếu còn lỗ mạng như thế thì đi chung còn nguy hiểm hơn đi nên thỏa thuận trước. Tuy nhiên cũng không phải không có chỗ tốt, có thêm một Khai Mạch Cảnh đồng hành, lộ trình có thể thay đổi một chút, thời gian đi khỏi đây liền có thể rút ngắn lại.
"Ân, ta chắc chắn sẽ nghe lời ngươi. Mà ngươi tên gì? Ta tên là Cố Ninh Hinh". Ninh Hinh biết mình yếu thế hơn về hầu hết mọi mặt, nên đành thỏa hiệp. Nhưng để tránh xấu hổ, đáp ứng xong liền chuyển đề tài khác.
"Tại họ Cơ, tên Vân Vũ. Sau này nhờ Cố cô nương giúp đỡ". Dường như nhận ra Cố Ninh Hinh này đang xấu hổ, hắn cũng không muốn khó dễ, cố tính nói muốn cô giúp đỡ, coi như không phải hắn dẫn cô ra ngoài mà biểu lộ thành cả hai giúp đỡ nhau cùng ra ngoài.
"Tất nhiên, sắp tới cũng mong Cơ công tử chiếu cố". Cố Ninh Hinh nghe xong thì vô cùng vui vẻ, hào hứng đáp lại. Khoảng cách giữa hai người cũng từ đó kéo gần một chút.
Chào hỏi xong Vân Vũ liền cùng Cố Ninh Hinh cũng không chần chừ mà đi tiếp, đây chưa phải nơi để họ có thể ở lại lâu đám Văn Thú này có thể trở bất cứ lúc nào. Mãi đến ba ngày sau, khi đã rời khỏi lãnh thổ của đám Văn Thú Vân Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm cùng Ninh Hinh tẩy đi lớp dược vật trên người xuống rồi tìm kiếm một cái hang động trống nào đó vào nghỉ ngơi một đêm.
"Cơ Công Tử, đằng kia có một hang động có vẻ là không có yêu thú, chúng ta đến đó đi". Cố Ninh Hinh phát hiện trước liền khẽ gọi Vân Vũ rồi tự mình tiến vào trước. Vân Vũ cũng không phản đối nên cũng bước theo sau.
Ba ngày này hai người Vân Vũ không hề ngủ lấy một giấc, lại liên tục canh chừng thay dược vật bôi trên người đồng thời lảng tránh đám Văn Thú xung quanh. Lúc nào cũng phải cảnh giác cực độ nên, đầu óc lúc này có chút mệt mỏi. Đặt lưng xuống, cả hai không hẹn mà cùng đánh một giấc , hoàn toàn không còn đủ sức ngại ngùng chuyện nam, nữ ở chung một chỗ.