Chương 21: Tháo chạy

Hoàng Sinh từ ở dưới cũng ngẩng đầu lên nhìn con Giao Long, tay cầm một thành kiếm đỏ rực như lửa, Vân Vũ đoán Hoàng Sinh hẳn là tu luyện Hỏa thuộc tính công pháp. Kiếm cộng với Hỏa thuộc tính không khỏi làm Vân Vũ liên tưởng đến Kiếm Vũ Môn, nơi Mạnh Xuyên bái nhập. Nhưng tất nhiên hắn không biết công pháp hay vũ kĩ gì của Kiếm Vũ Môn nên cũng không dám chắc.

Gần như cùng một lúc Hoàng Sinh cùng con Giao Long bỗng nhiên lao vào nhau trực diện ngạnh kháng có lẽ để đọ thử sức mạnh. Hoàng Sinh bị bật ra trước, đối đầu trực diện có lẽ là không bằng. Vân Vũ cũng không quá bất ngờ, cùng cảnh giới đánh nhau, lại là đánh trực diện yêu thú như Giao Long, Hoàng Sinh thua là hoàn toàn bình thường.

Hoàng Sinh tất nhiên cũng biết, hắn chủ động lui ra xa một đoạn, mắt nhắm lại, hai tay giữ thanh kiếm miệng lẩm bẩm gì đó chỉ thấy xung quanh Hoàng Sinh tự nhiên xuất hiện cơ số thanh kiếm lơ lửng, mỗi cái đều giống hết như thanh hắn đang cầm, một mảng đỏ rực.

"Nộ Hỏa Bạo Kiếm".

Bỗng nhiên Hoàng Sinh mở mắt hét lên một câu, đồng thời đưa tay chỉ về phía con Giao Long, cùng lúc đó tất cả thanh kiếm lơ lửng đồng loạt bay theo hướng chỉ của Hoàng Sinh.

Thấy mấy thanh kiếm bay về phía mình, con Giao Long cũng không ngu ngốc chịu trận nó lượn một vòng né đi làn mưa kiếm rồi, nâng kim trảo sắc nhọn lao thẳng về phía Hoàng Sinh nhân lúc hắn đang khiển kiếm. Lúc này khuôn mặt Hoàng Sinh vẫn rất bĩnh tình, thậm chí còn lộ vẻ khinh thường.

Hoàng Sinh hừ nhẹ một tiếng, hắn ngoắt tay làn mưa kiếm vừa bị con Giao Long né được bỗng nhiên vòng lại nhanh chóng cắm thẳng vào thân con Giao Long, nhưng dường như con Giao Long không hề hấn gì lắm. Chỉ là Vân Vũ vừa dấy lên nghi ngờ thì Hoàng Sinh từ xa hô lên một tiếng:

"Bạo". Lúc này số thanh kiếm Hoàng Sinh điều khiển đồng loạt phát nổ, con Giao Long như bị thương rơi xuống hồ sen.

Tất cả diễn ra vô cùng nhanh, Vân Vũ nhìn mà mê mẩn, đây là trận chiến của Kết Đan kỳ. Hắn lúc này mới hiểu ý nghĩa của từ "Bạo Kiếm" đồng thời cũng chắc chắn Hoàng Sinh là người của Kiếm Vũ Môn. Nghĩ sau này Mạnh Xuyên có thể như thế, Vân Vũ liền sinh ra tí ngưỡng mộ.

"Quá ngầu, không biết bao giờ ta mới trở nên mạnh mẽ được như thế". Vân Vũ nghĩ, hắn âm thầm quyết tâm lần này trở về liền bế quan, không Khai Mạch được thì tuyệt đối không ra.

Đang lúc Vân Vũ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, con Giao Long bỗng dưng từ hồ sen vọt ra lần nữa phát ra tiếng nói:

"Con người, ngươi cũng không tệ. Là ta đã coi thường ngươi rồi , tuy nhiên mạng của ngươi lần này vẫn phải bỏ lại ở đây".

"Ngươi nói hơi nhiều rồi, tiếp chiêu". Hoàng Sinh dường như không thấy bất ngờ khi thấy Giao Long còn sống, thậm chí Vân Vũ thấy hình như Hoàng Sinh chưa bao giờ buông lỏng, nãy giờ vẫn luôn trong tư thế chiến đấu.

Vừa dứt lời hai bên liền lao vào nhau, hai bên bày ra vô số chiêu thức, tiếng thanh kiếm cùng kim trảo va vào nhau vang vọng khắp trời, chỉ là con Giao Long cũng đã cảnh giác hơn nó dùng kim trảo cứng rắn phá hủy những thanh kiếm do Hoàng Sinh tạo ra, đồng thời miệng cũng phun ra dòng năng lượng thẳng về phía Hoàng Sinh, lực sát thương là không thể coi thường.

Liên tục công kích, lục bào trên người Hoàng Sinh cũng đã không còn nguyên vẹn, trên người cũng có kha khá vết thương, may mắn là không có vào chỗ hiểm. Bên kia con Giao Long cũng chả khá khẩm hơn là bao, vảy trên thân bị mất một số chỗ, kim trảo cũng không hề lành lặn do liên tục phá đám bạo kiếm, chứng tỏ uy lực chiêu thức của Hoàng Sinh cũng không hề yếu.

Hai bên đang liên tục giằng co thì bỗng nhiên Giao Long bỗng ngâm lên một tiếng, Vân Vũ ở xa nghe được tiếng ngâm này thì đầu óc liền choáng váng suýt nữa thì ngất đi. Hoàng Sinh cũng mất vài giấy để khôi phục tỉnh táo, thì thấy con Giao Long đã phun ra dòng năng lượng sáng về hướng của nhóm Mộc Hà, có lẽ là đạng tụ một đại trận lớn nên thời gian có lẽ hơi lâu, nhưng mà cũng không nói là quá chậm được, nãy giờ hai bên giao thủ vô số chiêu tuy vậy thời gian trôi qua bất quá chỉ mới vài phút mà thôi.

Hoàng Sinh cũng không chần chừ hóa ra vô số thanh kiếm chặn trước tia sáng, tia sáng liên tục phá hủy từng lớp từng lớp kiếm một, may mắn là nó bị ngăn chặn hoàn toàn ở lớp cuối cùng. Tuy nhiên lúc này sắc mặt của Hoàng Sinh đã khá tệ, lớp khiên kiếm khi nãy chắc chắn đã ngốn rất nhiều linh lực của hắn, dù Kết Đan kỳ linh lực tương đối dồi dào nhưng liên tục tạo ra nhiều kiếm khí như thế Hoàng Sinh cũng không thể nuốt trôi được.

Hoàng Sinh càng đánh càng thất thế liên tục bị ép về sau, vết thương cũng ngày càng nhiều, tốc độ cũng chậm lại, lúc này hắn chỉ đa phần là phòng thủ cùng né tránh không có khả năng tấn công. Nắm được thời cơ con Giao Long tung một trảo về phía Hoàng Sinh , dính một chiêu này Hoàng Sinh không trọng thương thì cũng mất khả năng chiến đấu, bỗng nhiên có tiếng Mộc Hà cũng kêu lên:

"Hoàng Sinh tướng quân, máu tránh ra". Hoàng Sinh nghe xong liền không chần chứ dùng tốc độ nhanh nhất nhích sang một bên cùng lúc đó một tòa đại trận xuất hiện bao quanh con Giao Long. Con Giao Long vùng vẫy muốn thoát ra nhưng Hoàng Sinh cũng không cho nó có cơ hội, bắt đầu tụ lực giúp đỡ đám Mộc Hà áp chế nó .

"Vân Vũ ngươi có ở đây không vào hang lấy giúp chúng ta đóa Tam Sắc Liên hoa, thành công chắc chắn sẽ thưởng thêm cho ngươi". Mộc Hà thấy tình cảnh trước mắt liền lớn tiếng kêu lên, trong lòng hi vọng Vân Vũ còn ở quanh đây. Hắn cũng có nhìn lướt qua khuôn mặt của Hoàng Sinh, thấy y có vẻ không phản đối quyết định của mình mới thở phào nhẹ nhõm, đây cũng là gấp quá quên hỏi ý kiến mà thôi.

Vân Vũ đằng xa nghe tiếng kêu mình, đầu óc hắn lúc này cũng đã gần như bình thường sau tiếng ngâm của con Giao Long, hắn nhìn tình cảnh trước mắt cũng không chần chừ mặc cả gì, nhanh chóng leo xuống dùng hết tốc lực chạy nhanh về phía hang động. Con Giao Long thấy thế càng vùng vẫy dữ dội nhưng thủy chung không có cách nào thoát khỏi đại trận. Rất nhanh Vân Vũ đã tiến vào hang động thành công.

Bên trong không như Vân Vũ nghĩ là tối đen như mực mà có vài đốm sáng lơ lửng vừa đủ để thấy được cảnh vật bên trong. Hang động này dường như đã được con Giao Long cải tạo lại một chút. Càng đi vào trong không biết sao Vân Vũ thấy cảnh vật càng rõ, hắn nghĩ có lẽ là do mắt đã quen dần với bóng tối tuy nhiên khi vào tới cuối hang hắn mới biết nguyên nhân từ đâu.

Ở trung tâm của là đóa Tam Sắc Liên sáng rực rỡ giữa nơi tối tăm lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác an tâm. Nhìn theo cũng thấy đây là linh dược quý hiếm. Mỗi cánh của đóa Tam Sắc Liên hoa đều có ba màu, ở cuối cánh còn lờ mờ xuất hiện màu thứ tư thêm một thời gian nữa có lẽ sẽ thành một đóa Tứ Sắc liên hoa, xung quanh là năm đóa Nhất Sắc Liên hoa nhỏ màu trắng.

Vân Vũ cũng không chần chừ hái nhanh đóa Tam Sắc Liên hoa cất vào túi trữ vật, hắn còn lấy thêm hai đóa Nhất Sắc nhỏ cho vào Thông Thiên Sách để nuôi dưỡng. Đám Kết Đan kỳ cần cái này chắc là để đột phá, cho nên tương lại chắc chắn là hắn cũng sẽ cần đến.

Chỉ là Nhất Sắc nhưng nhìn thôi cũng biết giá của nó không hề rẻ tuy nhiên Vân Vũ không hái hết. Đây là nguyên tắc của hắn, lúc nào cũng phải để lại một ít để nó tiếp tục sinh trưởng. Dường như nắm trong tay Thông Thiên Sách làm Vân Vũ cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm sưu tầm, nuôi dưỡng, và bảo tồn dược liệu quý hiếm.

Hái xong Vân Vũ liền chạy nhanh trở ra. Đám Hoàng Sinh bên ngoài không biết còn có thể áp chế con Giao Long được bao lâu nữa nên trong lòng Vân Vũ cũng có chút khẩn trương. Ra ngoài vừa gặp nhìn thấy đám Hoàng Sinh Vân Vũ liền hô lớn:

"Hoàng Sinh tiền bối, ta lấy tiếp theo bây giờ phải làm như thế nào ?".

Hoàng Sinh nghe tiếng Vân Vũ thông báo thì xoay người lại ném cho hắn một tấm lệnh bài rồi gấp gáp nói:

"Ngươi mau chạy thật nhanh khỏi đây. Nếu được thì chạy về doanh trại của ta ở ngoài Hắc Sâm Lâm, giao tấm lệnh bài này ra sẽ có người sắp xếp cho ngươi. Còn không, trên lệnh bài có ấn ký của ta, ngươi cứ chạy thật xa, tới nơi nào đó an toàn ta có thể dễ dàng tìm được ngươi sau đó, không phải lo".

Nghe xong Vân Vũ lờ mờ đoán tình hình có vẻ không tốt lắm nên cũng không đứng lại mà tiếp tục chạy ra ngoài. Hắn nghe lời Hoàng Sinh, cắm đầu chạy không nghỉ. Thực lực Luyện Thể hâu kỳ thể lực tuy nhiều hơn người bình thường nhưng cũng có hạn, sau khoảng một canh giờ liên tục chạy, Vân Vũ cảm thấy không thể tiếp tục nổi nữa mới dừng lại, bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.

Xem xét hai gợi ý của Hoàng Sinh, Vân Vũ không suy nghĩ nhiều liền chọn cách đầu tiên. Thứ nhất, ngày từ đầu hắn cũng đã có kế hoạch trở về mình nên lộ trình đã chuẩn bị sẵn. Thứ hai, không ai dại gì một mình chờ ở Hắc Sâm Lâm này cả. Tuy Hoàng Sinh rất mạnh nhưng lỡ là trường hợp xấu nhất, Vân Vũ hắn chẳng lẽ chờ cả đời ở đây hay sao, cho nên ra ngoài giao vật này cho người trong doanh trại rồi lĩnh thưởng là lựa chọn tốt nhất.

Quyết định xong, Vân Vũ lấy ra lộ trình đã chuẩn bị sẵn rồi đi tiếp. Từ chỗ này nếu là thực lực Kết Đan như Hoàng Sinh có thể trực tiếp đi một đường thẳng ta ngoài, cùng lắm là hai tuần liền tới nơi, nhưng Vân Vũ chỉ là Luyện Thể kỳ nên phải đi vòng vèo nhanh nhất cũng phải ba tháng mới ra được tới ngoài. Vân Vũ thật không có lựa chọn khác, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Ước chừng dù Hoàng Sinh có thật sự thoát khỏi Giao Long thì chắc chắn cũng sẽ không lập tức có thể đến chỗ Vân Vũ. Bọn Hoàng Sinh, Mộc Hà bị thương, có thể phải tìm chỗ dưỡng thương mấy ngày mới dám đi tiếp, lại không rành Hắc Sâm Lâm lắm nên chắc phải khá lâu nữa mới có thể chạy tới chỗ Vân Vũ.