Chương 23: Ta ở đó chờ ngươi

Ngày hôm sau, do mệt mỏi nên Vân Vũ dậy hơi trễ, tuy vậy thời gian so ra vẫn còn khá sớm, mặt trời chỉ mới lên một chút. Vân Vũ xoay người sang phải nhìn người nằm xa xa, Cố Ninh Hinh vẫn còn ngủ, nhìn gương mặt hơi nhíu lại có thể đoán là ngủ không ngon lắm, hiển nhiên điều kiện chỗ này không thể so với ở nhà.

Vân Vũ dậy sớm cũng không rãnh rỗi, có thêm một đồng minh Khai Mạch Cảnh nên hắn dứt khoát nghiên cứu lộ trình mới ngắn hơn một chút. Đến khoảng trưa Vân Vũ vừa lên kế hoạch xong thì bên kia Cố Ninh Hinh cũng vừa tỉnh lại.

"Ninh Hinh cô nương, chuẩn bị đi khoảng một tiếng nữa, chuẩn ta sẽ đi tiếp. Ta đã chuẩn bị xong kế hoạch rồi. Cô nương muốn xem không". Vân Vũ nghiệm túc hỏi, dù sao cũng nên hỏi ý kiến bạn đồng hành một chút, dù sao theo kế hoạch này thì phần lớn yêu thú đều phải nhờ nàng đối phó.

"Ừa ta biết rồi. Không cần đâu, ngươi tự quyết đi". Cố Ninh Hinh qua loa đáp, nàng cũng không biết gì ở đây, coi cũng chả biết đóng góp được gì.

............

Hắc Sâm Lâm gần đây quả thật có chút náo động yên bình, nguyên nhân là do một cặp nam nữ, bình thường đi ngang qua thì không muốn, chỉ cần có thể liền chọc vài con yêu thú. Hiển nhiên số yêu thú chết dưới tay hai người không ít, nhưng số lần cả hai phải cụp đuôi bỏ chạy cũng nhiều không đếm xuể. Tuy nói là vậy nhưng đa phần là nữ tử một bên chém giết, người nam nhân chỉ biết đứng kế bên che mặt, lắc đầu, lực bất tòng tâm. Hai người kẻ gấy rối kia không ai khác ngoài Cơ Vân Vũ cùng "Nữ tướng" Cố Ninh Hinh.

Cố Ninh Hinh tuy hiếu chiến nhưng cũng có chừng mực, miễn cưỡng đủ để Vân Vũ kiểm soát thiệt hại. Với lí do ma luyện chỉ cần đi tới nơi có yêu thú không quá sức, nàng liền nhờ Vân Vũ kể ra đặc điểm của nó rồi tìm cách diệt sát.

Vân Vũ dù không muốn cũng phải đành "chiều" theo ý nàng, mỗi lần như thế hắn đều phải cẩn thận cân đo đong đếm lắm mới có thể vừa làm vị tướng nhỏ này thỏa mãn, vừa đảm bảo tính mạng cho cả hai.

Hơn một một tháng đồng hành cùng nhau, mối quan hệ của Vân Vũ cùng Ninh Hinh ngày càng tốt hơn, thậm chí không biết từ lúc nào mà trở nên khá ăn ý, tin tưởng đối phương. Tuy chỉ mới một tháng nhưng có lẽ, trải qua nhiều khó khăn, chiến đấu, sinh tử cùng nhau nên quan hệ hai người không chỉ đơn thuần là người lạ tình cờ gặp gỡ nữa, mà có khi còn thân thiết hơn cả bằng hữu lâu năm.

Thời gian qua Cố Ninh Hinh cũng coi như hiểu biết phần nào về Vân Vũ. Theo Ninh Hinh quan sát Vân Vũ lượng kiến thức rất lớn, ít nhất là vùng ngoài của Hắc Sâm Lâm này Ninh Hinh cảm giá cái gì hắn cũng biết, như thế cũng đủ để viết một cuốn sách hướng dẫn rồi. Thông minh, hiểu biết lại có "thực lực" ngao du một điều này làm nàng càng tò mò về thân phân của Vân Vũ.

Tuy nhiên thực tế quay sang vả vào mặt Ninh Hinh một cái, tư chất của Vân Vũ thật sự quá tệ, tuổi này mà mới Luyện Thể kiểu này thì cùng lắm là tư chất bậc ba là cùng. Trước đó Ninh Hinh còn tưởng Vân Vũ áp chế thực lực, nào ngờ đó là thực lực thật sự của hắn. Nếu không nàng còn tưởng hắn là đệ tử hạch tâm của môn phái nào đó xuất sơn ma luyện.

Cũng không thể trách nàng được, người thông minh lại có bản lĩnh như thế theo lẽ thường tư chất phải tốt mới đúng, Vân Vũ xuất hiện khiến Ninh Hinh nàng được mở mang tầm mắt. Chí ít thì bản lĩnh của Vân Vũ là thật, không biết hắn làm cách nào mà biết rõ nơi này đến thế, phải biết chính nàng còn suýt mất mạng nữa, còn thanh niên này chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi mà thôi, nàng dám chắc Vùng ngoài này, chưa tới Anh Biến thì mạng còn khó giữ chứ đừng nói là một mình đi lung tung như hắn .

Điểm làm nàng thấy hứng thú nữa là khí chất của Vân Vũ, nếu phải miêu tả ngắn gọn thì có thể coi là "ông cụ non hòa nhã", nàng chắc chắn, chỉ cần tùy tiện tìm vài lão quái tốt tính cho uống mấy viên Định Nhan Đan thì đều sẽ hóa thành Vân Vũ hết.

Bên này Vân Vũ cũng coi như nhận thức về Cố Ninh Hinh, sau một thời gian đồng hành cùng nhau, Vân Vũ cùng Cố Ninh Hinh có thể coi như là bằng hữu mà đối đãi nên cô cũng không che giấu mình là người của Thánh Kiếm Vương Triều, tuy không nói rõ về bối cảnh nhưng Vân Vũ đoán chắc ít nhất cũng phải thế gia lớn nào đó.

Thực lực hiện tại của Ninh Hinh là thứ làm Vân Vũ khiếp sợ nhất, thua hắn hai tuổi mà nàng đã là Khai Mạch Trung Kỳ. Tính toán một chút tư chất của nàng hẳn là phải từ Bát phẩm là ít. Đám thiên tài của Thiên Thủy Quốc tuy hơn Ninh Hinh một tuổi nhưng Vân Vũ dám chắc bọn họ cùng lắm chỉ mới tiến giai lên Khai Mạch Sơ kỳ chừng một hai năm là cùng, phải rất lâu nữa mới có thể đột phá Trung kỳ.

Mà cũng phần nào như đánh giá ban đầu của Vân Vũ, Cố Ninh Hinh xác thực được huấn luyện để trở thành "Nữ tướng". Ở thế giới này, thực lực vi tôn, chiến đấu tu luyên nâng cao thực lực vốn rất bình thường. Tuy nhiên ở mức độ "Nữ tướng" này thì là một thứ khác khắc nghiệt hơn, nàng có lẽ cũng đã chém giết qua không ít yêu thú, không chỉ có mỗi thực lực mạnh mẽ mà kỹ thuật chiến đấu cũng ở mức tinh diệu.

Có chăng điều Cố Ninh Hinh thiếu là quá trình ma luyện ở bên ngoài, nên còn khá non nớt, khả năng chiến đấu tốt, nhưng đọc tình huống lại quá tệ. Ví dụ rõ nhất là lúc chiến đấu với đám Văn Thú, Cố Ninh Hinh có thể kết hợp công thủ nhuần nhuyễn tuy nhiên lại quên đi, đặc tính yêu thú, dẫn tới suýt mất mạng. Chuyến đi này người của Thánh Kiếm Vương Triều ngoài thăm dò ra Hắc Sâm Lâm "màu mỡ" này ra, thì chắc chắn mục đích khác là để ma luyện đám tinh anh của mình.

Bỗng nhiên, Vân Vũ đảo mắt liên hồi sang xung quanh như đang chột dạ gì đó, hắn cảm giác bản thân vừa mới phát hiện ra một bí mật lớn. Có khi nào người của Thánh Kiếm Vương Triều cố ý để Cố Ninh Hinh đi lạc, tạo ra tình huống cho nàng tự lực cánh sinh, ma luyện bản thân hay không, sau đó cử người âm thầm theo dõi, sẵn sàng ứng cứu nếu nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng

Càng nghĩ Vân Vũ càng cảm thấy có lí. Không cách nào để người của một quốc gia lớn lơ đãng để tinh anh mình gặp nguy hiểm rồi mất mạng dễ dàng vậy được. May mắn là hắn chưa làm gì có lỗi với tiểu tổ tông kia, không thì phiền phức đến nơi rồi.

Hai người con đang chìm vào suy nghĩ riêng thì lúc này đằng xa, một tiếng tru lớn vang vọng. Vân Vũ còn chưa kịp ngăn lại thì đã thấy Ninh Hinh chạy nhanh về hướng đó, tay lúc này đã lấy ra thanh bảo kiếm quen thuộc.

Lúc này, trước mắt Cố Ninh Hinh là một đàn Hắc Lang biến dị, Vân Vũ nhìn liền biết nó là một đầu Bạch Lang ở bên ngoài nhưng không biết sao lại lạc vào đây, dễ dàng bị đám sương đen này tha hóa. Thực lực mỗi con hiện tại đều tương đương tu sĩ Khai Mạch Sơ kỳ tu sĩ, đánh gia nhanh thì tầm khoảng năm con hai người miễn cưỡng đánh lại, nhưng trước mắt có tới tận mươi con, Vân Vũ lúc này đang suy nghĩ cách đánh bài chuồn như mọi lần.

Đám Hắc Lang dường như đã thăm dò xong hai người, chia ra tấn công hai hướng, mục đích chắc là định một bên cầm chân Ninh Hinh bên còn lại thì giải quyết Vân Vũ thực lực yếu hơn trước. Dường như đã quen thuộc Vân Vũ chủ động tiến lại gần Ninh Hinh, thay nàng quan sát động tĩnh phía sau, cùng lúc Ninh Hinh cũng hô lên một tiếng:

"Thánh Kiếm, khai".

Vừa dứt lời một thanh kiếm hư ảo từ trong người Ninh Hinh bay ra, cùng với thanh kiếm nàng đang cầm trên tay hòa lại làm một, Vân Vũ biết đó là công pháp của Thánh Kiếm vương triều, Địa giai trung cấp công pháp "Dưỡng Hồn Kiếm Quyết". Hồn kiếm nhập thực kiếm uy lực không phải bàn, tuy nhiên tiêu hao linh lực cũng vô cùng khủng khiếp nên Vân Vũ hiếm khi thấy Ninh Hinh sử dụng.

May mắn Ninh Hinh vừa chuẩn bị xong, đám Hắc Lang mới lao tới chỉ là tốc độ của Ninh Hinh còn nhanh hơn chớp mắt đã lao tới trước mặt một kiếm trảm xuống ba con Hắc Lang bị làm hai nửa. Tuy chỉ diễn ra trong chớp mắt, Vân Vũ thấy qua được nhiều loại vũ kỹ nên đoán chừng đây là thân pháp vũ kỹ của Thánh Kiếm Vương Triều.

Mắt thấy đồng loại bị chém chết đám Hắc Lang như nổi điên, chúng ngửa đâu tru lên một tiếng, rồi nhanh chóng vây lại hai người lại. Nhưng chỉ dừng lại ở đó dường như cũng kiêng dè thanh kiếm cùng bộ pháp của Ninh Hinh. Chỉ là rất nhanh Vân Vũ liền cảm giác có gì đó không đúng, trong đầu Vân Vũ cũng lóe lên một cái.

"Ninh Hinh mở đường thoát thân, chạy về hướng hang động chúng ta thấy lúc nãy. Con Hắc Lang đầu đàn sắp đến rồi".Ninh Hinh nghe xong tuy có hơi bất ngờ nhưng không hề nghi ngờ phán đoán Vân Vũ. Cả hai mở đường máu, chạy thẳng.

Đám Hắc Lang tất nhiên không dễ dàng buông tha, liên tục đuổi theo cắn xé, dùng vuốt sắt liên tục công kích. Tốc độ của chúng trong tắc không bằng bộ pháp của Ninh Hinh, tuy nhiên chạy đường dài thì hơn hẳn hai người.

"Ninh Hinh, cẩn thân".

Không biết từ đầu bỗng xuất hiện một con Hắc lang to lớn hơn, thực lực hơn hẳn mấy con khác ít nhất phải từ Khai Mạch trung kỳ tu sĩ. Vân Vũ lúc đõ không nghĩ nhiều kéo Ninh Hinh tránh khói vuốt sắt. Tuy nhiên bản thân hắn lại bị mấy con khác đánh trung vào cánh tay phải, từ vai phải cho đến tay là một đường cào dài, máu chảy đầy ra cả cánh tay, mơ hồ thấy chút xương trắng.

Cố Ninh Hinh thấy cảnh này thì không giữ sức, kéo theo Vân Vũ dùng bộ pháp vụt chạy về hang động kia. Trước của hang do đã đi chung với nhau thời gian dài, nàng cũng đại khái hiểu được cách thức của Vân Vũ, không đơi hắn nhắc nhở, một kiếm đánh sập của hang động ngăn không cho đám Hắc Lang xông vào. Mắt thấy mọi thứ đã an toàn, ý thức của Vân Vũ mới thật sự buông lỏng, lúc này hắn mới ngất đi do mất nhiều máu.

Cố Ninh Hinh nhìn mà không kìm được nước mắt. Máu lúc này đã khô dính chặt vào cánh tay, nàng khó khăn lắm mới giúp Vân Vũ cởi bỏ chiếc ao đã rách nát. Cố Ninh Hinh vụng về giúp Vân Vũ xử lí vết thương xong, thì cửa hang có tiếng động, có thứ gì đó đang muốn phá cửa hàng đi vào.

..........

Không biết qua bao lâu, Vân Vũ mới tỉnh lại. Kì lạ khung cảnh trước mắt không tối tăm như hắn tưởng, nhìn kĩ mới thấy đây vốn không phải là một cái hang động.

"Đây là đâu? Ninh Hinh đâu? Nàng có ổn không?". Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Vân Vũ.

Chật vật đứng dậy, lúc này đập vào mắt hắn tờ giấy để kế bên giường, cùng một khối ngọc trông như một lệnh bài vậy. Cầm tờ giấy lên mới biết hóa ra, là thư của Ninh Hinh để lại cho hắn, có vẻ như nàng cũng đang rất vội trên thư chỉ có vài chữ.

"Cơ Vân Vũ, rảnh thì phải đi một chuyến tới Thánh Kiếm Vương Triều trả lại khối lệnh bài này cho ta đó. Ta ở đó chờ ngươi".