Thừa Thiên, Xích Quốc, từ kinh thành Đại La hướng về phía nam hơn nghìn dặm xa xôi, có một toà núi cao hơn trăm trượng sừng sững giữa đồng bằng, tên gọi Tiên Cước Sơn.
Trong núi quanh năm sương phủ lượn lờ, tiên khí mơ hồ, giữa sườn núi là một ngôi chùa cổ. Khuôn viên bao quanh một cái hồ lớn nhìn như bàn chân của người khổng lồ. Cũng được người dân dưới núi gọi là Tiên Cước Am.
Trong am quanh năm hương khói, người dân bốn mùa đều lên thờ phụng cầu bình an, sung túc. Cũng có vài người khách vãn lai mang chấp niệm cầu tiên tìm đến Tiên Cước Am là vì danh khí của mặt hồ này, thật ra liền cùng một cái hồ bình thường không gì khác biệt.
Giữa trưa.
Trần Linh mơ hồ mở mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ được đan bằng tre. Xung quanh bày biện đồ vật theo phong cách cũ xưa, miếng mạng che màu nâu phủ xuống đông đưa nhè nhẹ. Thì ra là một căn phòng có hai vách, thoang thoảng khắp phòng là mùi thuốc nam.
"Đây là đâu?".
Cảm giác trong miệng khô khốc, lại đắng chát. Thần trí mơ hồ của Trần Linh dần thanh tỉnh, khi đang cố gắng gượng dậy, hắn phát hiện đây là một địa phương lạ lẫm.
Lúc này, Trần Linh nghe thấy nhiều tiếng loạt xoạt như người đi lại ở vách ngăn kế bên. Vừa định đứng dậy nhìn qua, thì một bàn tay núc ních đã đưa ra vén lấy bức mành.
"Ấy ấy vị lão huynh này gượm đã".
Trước mặt Trần Linh lúc này là một lão giả vừa lùn vừa béo mặc một bộ tro bào như người xưa, tầm hơn sáu mươi tuổi, da mặt và cánh tay chảy xệ, trên đầu tóc bạc trắng, trông bộ dạng của lão, có thể khuỵ xuống bất kì lúc nào, làm cho người nhìn thấy phải thương cảm hơn là buồn cười. Một tay lão giả cầm một chén canh nghi ngút khói.
Lão giả nhìn Trần Linh, bộ dáng lo lắng tiến tới, để chén canh lên bàn, đối với hắn ân cần đỡ lấy.
"Vị lão huynh đã đỡ hơn chưa, có chuyện gì cứ gọi ta đừng ngại". Lão giả mập mạp khuôn mặt đầy nhân từ dìu Trần Linh yên vị lại trên giường.
"Khục, đây là nơi nào, còn anh đây là....". Trần Linh ho một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn nói.
"Lão huynh nói chuyện thật lạ, đây là y phòng của Tiên Cước Am, còn tại hạ, họ Mạc, biết một chút y kỹ và cũng là người trông coi am này".
Trần Linh nhíu mày suy nghĩ, Tiên Cước Am, cuộc đời 80 tuổi của hắn chưa từng nghe tới cái tên này.
"Thế nào? Không lẽ lão huynh đây không phải người Nam Quận?"
Mạc đại phu thấy người trước mặt đăm chiêu không nói, liền nở một nụ cười hoà nhã.
Trần Linh như bừng tỉnh trong suy nghĩ, hướng về phía Mạc đại phu thần sắc bình thường nói
"Mạc đại phu thứ lỗi, ta họ Trần tên Linh là người phương xa du lịch đến, chẳng qua sự tình vì sao lại ở đây quả thật không còn nhớ chút gì".
Mạc đại phu hai mắt lộ vẻ kinh ngạc, ngước nhìn Trần Linh từ trên xuống dưới.
"Thứ cho ta nói thẳng, tuổi tác của Trần huynh đã cao, thân còn mang trọng bệnh, vì sao không ở nhà để con cháu báo hiếu mà lại tìm thêm việc rước hoạ vào thân?"
Trong đầu Trần Linh bỗng chốc hồi tưởng lại những chuyện đã qua, nhưng cũng không để nhiều trong lòng, hai tay làm ra dạng thủ lễ trước mặt Mạc đại phu.
"Ta quả thật mang trọng bệnh, gia cảnh lại khó khăn, nhưng không muốn con cháu phiền muộn. Lòng đã quyết, Trần Linh ta khăn gói một mình một hướng du sơn ngoạn thuỷ mở mang tầm mắt, lúc hơi cùng lực kiệt tuyệt không hối hận."
Mạc đại phu nhìn Trần Linh chắm chú, ánh mắt tỏ vẻ khâm phục.
"Trần huynh tuy tuổi tác đã cao, lại còn có được cái tâm cao đẹp, thật làm cho người tự xưng đại phu như ta cảm thấy hổ thẹn".
"Haizz, tuy vậy, sự tình ta lại có duyên hạnh ngộ quả thật không nhớ chút gì, Mạc đại phu có biết ẩn tình một hai kính xin chỉ giáo".
Trần Linh khẽ thở dài.
"Lão huynh khách khí, ta là Mạc Liễu tuổi cũng nhỏ hơn huynh sau này cứ gọi Mạc lão đệ, đây chén canh thuốc ta vừa nấu, huynh uống lấy sức, thật ra..."
Mạc đại phu bưng chén canh đưa ra...
........
Nguyên lai đây này là một thế giới khác hoàn toàn với thế giới trước kia Trần Linh từng sống, sau đêm ngất đi, quả thật đã xuyên không đến đây.
Nơi này là một địa phương ở Nam Quận, thuộc một nước gọi là Xích Quốc, ở đây vẫn duy trì lối sống sinh hoạt như thời phong kiến xưa. Vận khí hẵng còn tốt vì Mạc đại phu đang hái dược lại tình cờ trông thấy hắn đang nằm bất tỉnh trên một bãi loạn thạch, mặc một bộ trang phục kỳ lạ cơ thể đầy máu me...
Trần Linh yên lặng nghe Mạc đại phu kể rõ sự tình, trong lòng cũng hiểu được đôi chút về hoàn cảnh của mình. Hắn yên lặng hồi lâu, đứng lên chắp tay.
"Nhờ có Mạc lão đệ mà ta được kéo thêm chút hơi tàn, ân này thật không sao kể xiết. Trần Linh ta có chết cũng không quên".
Nói rồi, Trần Linh cuối đầu thật sâu.
"Ta thân mang danh đại phu, thấy chết không cứu thật trái với lẽ trời, Trần lão huynh không nên đa tâm như vậy".
Mạc đại phu cũng vội đứng lên cuối người, hai tay béo úc nắm lấy tay Trần Linh.
"Bất quá hiện tại, Trần huynh thân mang trọng bệnh, cũng không còn ai trông cậy, ta cũng tôn trọng quyết định của huynh, hay là ở lại Tiên Cước Am này một đoạn thời gian, chờ khi thân gia ổn định lên đường tiếp cũng không muộn".
Trần Linh yên lặng nhìn vào chén canh thuốc đã nguội từ lúc nào, hồi lâu mở miệng.
"Ta tứ cố vô thân đã lâu, tuổi già sức yếu, không muốn,..."
"Ta từ lâu trông coi am này, ăn đồ lễ bái, hơi sức dư giả cũng trị bệnh cứu người, nếu Trần huynh thấy ngại thì ở lại sức nhẹ làm việc nhẹ, những chuyện khác không phải nhắc tới"
Mạc đại phu cắt lời.
Sống đến bát tuần, đây là lần đầu tiên Trần Linh gặp một người như vậy! Phải nói, ai nhìn cũng biết hắn như ngọn đèn sắp tắt, việc gì lão già này kham được.
Từ rất lâu rồi Trần Linh mới có được cảm xúc khó nói đến vậy. Hắn nhìn lão giả mập mạp trước mặt khom người lại thi lễ.
"Mạng già của ta là do Mạc lão đệ nhặt về, vậy muôn sự trông cậy vào bạn" ;))
"Tốt, tạm thời Trần huynh cứ ở chỗ này, ta còn chút chuyện phải làm, huynh cứ nghỉ ngơi trước"
"Đa tạ"
.......
Trần Linh yên lặng ngẫm lại những chuyện đã qua, trong phòng vẫn quanh quẩn mùi thuốc nam, hắn chợt cảm giác gì đó, thò tay vào trong ngực lấy ra một vật trong suốt, bên trong lại có hình một con côn trùng màu xanh.
Chuyện vì sao hắn lại xuyên không đến thế giới này, bảy tám phần là do miếng hổ phách. Khi hắn ngã quỵ trên nền của phòng viện, lờ mờ cảm giác được ánh sáng và hơi nóng toả ra từ miếng hổ phách trên tay. Tuy nhiên cụ thể ra sao thì không biết được, cũng không hiểu sao miếng hổ phách như được ai đó treo vào cổ trước ngực hắn.
"Không lẽ là Mạc đại phu?" Trần Linh thầm nghĩ.
Hắn lật miếng ngọc qua lại, quan sát kỹ, lại vút ve ngón tay cái. Hắn từ nhỏ cũng đã thấy qua nhiều lần, so với những miếng hổ phách bình thường cũng không có gì khác nhau, ngoại trừ con côn trùng lạ lẫm phía bên trong.
Hiện giờ vô phương tìm hiểu, vậy tạm thời bỏ qua thôi, việc trước mắt là tìm hiểu rõ thế giới này, hiện giờ hắn đã như người tay trắng, không người thân, không thế lực như trước kia.
Nói rồi, cảm thấy đầu vẫn còn đau nhứt, Trần Linh nằm xuống nhắm mắt.
Sáng hôm sau, Trần Linh bước ra khỏi dược phòng, từ chỗ của Mạc đại phu, hắn biết được có nơi lưu trữ các loại sách vở ghi chép trong am.
Tại Tiên Cước Am thư phòng, khác với tưởng tượng của Trần Linh, bốn vách xung quanh chất đầy giá sách, trên mỗi giá sách ngoại trừ sách y thuật, lại chất đầy những chủng loại sách khác nhau, tuy nhiên lại lộn xộn không theo một trật tự nào.
"Vậy mà vị Mạc đại phu này cũng là một người thích tìm tòi học hỏi".
Trần Linh mỉm cười, bước tới giá sách gần hắn nhất, bàn tay nhăn nheo lấy ra một quyển,...
"Vậy mà chữ cũng không khác biệt lắm, chẳng qua là cách dùng từ ngữ như những bộ phim kiếm hiệp mình từng xem"
Trần Linh ở trong thư phòng đến xế, khi bước ra, ánh mắt hắn không đổi nhưng tinh thần thì phấn chấn hơn hẳn. Đây có lẽ là cơ hội trời ban cho hắn để "làm lại" cuộc đời.