Đây là một viện dưỡng lão kiêm điều trị các bệnh lão học cách li, tuy nói là một viện nhưng thật ra chỉ to hơn trạm xá bình thường một ít thôi. Viện nằm ở thủ đô Kiến Tường của Đại Nam, nên cũng được đặt là Kiến Tường.
Viện Kiến Tường không lớn lắm, chỉ có một con đường nhỏ là trục chính từ cổng lớn đi vào theo hướng Tây-Bắc. Mà phòng óc ở đây cũng chỉ có hơn 20 phòng, dọc theo trục đường chính, tuy nhiên lại vô cùng sạch sẽ trong lành, lại còn nhiều dịch vụ tiện nghi. Câu nói “có tiền cũng chưa chắc ở được Kiến Tường viện” quả thật không ngoa. Các lão đại gia muốn ở đây không chỉ cần tiền mà phải cần có một ít “máu mặt”.
Vào lúc này, nếu chú ý ra ngoài, từ phía cổng chính sẽ thấy một chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào. Rất nhanh, xe đi tới trước phòng tiếp nhận, cũng không dừng lại mà tiến vào sâu trong viện, đến khi tới trước căn phòng có ghi số 20 thì mới dừng lại, là căn phòng cuối cùng. Chính là phòng tịnh dưỡng của lão Hạt
Phòng của lão không tính là lớn so với những căn phòng khác trong viện, thậm chí còn có dáng vẻ hơi cũ cũ, tuy vậy lại nằm ở nơi sâu nhất trong viện, đặc biệt an tĩnh và trồng nhiều cây xanh mát rượi. Có nhiều người cũng đặt chủ ý lên căn phòng này nhưng cũng vô lực.
Cũng vì bây giờ mới qua giờ cơm trưa, nhiều người cũng chọn cách đi nghỉ cho nên không khí hầu như im ắng, chỉ vỏn vẹn vài tiếng cây xào xạc cùng tiếng chim ríu rít lượn lờ.
Trên xe đi xuống là một thiếu nữ dáng người thon thả, gương mặt lại không kém phần tú lệ làm cho người nhìn vào khó mà dời ánh mắt đi nơi khác. Thiếu nữ tầm khoảng 20 tuổi, lại khoác lên người một chiếc váy đen bó sát trông thập phần kiều mị. Thiếu nữ dáng đi thẳng tấp, trực tiếp mở cửa bước vào phòng mà không cần báo trước, ở đây không ai không biết nàng là con gái của lão Hạt, Trần Nguyệt.
Cửa phòng vừa mở, lại xông ra một mảng lớn khói xám, như có ai đang đốt củi.
“Cha, người lại hút nhiều thuốc như vây? Sau hôm nay con sẽ lấy hết thuốc trong phòng không để lại cho người dù chỉ cái đầu lọc..”
Trần Nguyệt khẽ nhíu đôi lông mày, tay làm động tác quạt quạt trước mặt, cặp mắt nhìn về một góc trong phòng.chỉ thấy gần cái bàn gỗ là một lão niên ngồi trên một cái ghế vành, lưng dựa dài vào ghế bày ra một tư thế thư giãn đến lười biếng. Chính là lão Hạt.
Lúc này hai bên lão là hai thiếu nữ mặc đồ trắng, cũng có vài phần tư sắc tuy nhiên lại không thể so sánh được với Trần Nguyệt, hai tay hai lại liên tục nắn bóp khắp trên người lão, gương mặt không vì khói thuốc xung quanh mà có một tí khó chịu nào, ngược lại thập phần vui vẻ.
“hặc hặc, chẳng phải là con gái cưng hay bận bịu của ta đây sao, hôm nay lại vừa vặn rãnh rõi tới thăm ta như vậy”
Hai mắt lão Hạt sáng lên, lại không tỏ ra chút nào giận dữ trước lời nói của thiếu nữ áo đen, tuy nhiên lời đáp lại có vẻ trách móc.
“Cha, cha tới đây để nghỉ dưỡng và điều trị, tuy nói, không ai quản được cha, nhưng cha phải biết sức khoẻ là quan trọng nhất, con gái cũng vì lo lắng nên mới tới thăm cha”
Trần Nguyệt lời nói thanh thoát như sáo, tiến đến cạnh bàn gỗ, lấy ấm trà rót đến nửa chung, hai tay đưa lên cho lão Hạt, nhuyển miệng cười như sao.
Trần Nguyệt thương yêu lão nhất trong các người con, dù là sinh ý của gia đình nhiều thật, nhưng cứ cách khoảng 2 ngày lại đến thăm cha. Nàng cũng là người con mà lão tự hào nhất, vừa xinh đẹp giỏi gian lại vừa hiếu thuận. Rất nhiều mối làm ăn, thậm chí những quan chức cấp cao cũng nhắm đến tuyển làm con dâu, tuy nhiên lại không cậu ấm nào lọt vào được mắt xanh của nàng.
Lão Hạt đưa tay lấy chung trà đưa lên nhấm nháp, miệng tấm tắc cười, trà này là loại thường ngày lão vẫn uống, tuy nhiên con gái lão kính cho sao ngon đến lạ.
Tay lão đưa lên phẩy phẩy, hai cô gái cũng vội vàng thu xếp, sau đó bước ra ngoài phòng không quên đóng cửa. Trần Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cha. Hai người tiếp tục ngồi trò chuyện:
“…”
Đến khi hoàng hôn xuống, một y tá đến gõ cửa phòng, đem cơm vào thuốc uống cho lão, tuy cũng là nhiều đồ “sơn hào hải vị” nhưng lão ăn mãi cũng như bình thường, lại dùng xong thuốc, y tá bưng khay ra ngoài, mắt khẽ liếc nhìn ngổn ngang tàn và bao thuốc trên bàn, cũng không nói gì chỉ thở nhẹ ra một hơi. Lúc cùng cha ăn xong, Trần Nguyệt lại mở miệng nói tiếp:
“Thế nào, hôm nay cha ăn có ngon miệng không? Cha thấy bệnh tình thế nào rồi?”
“Ừm, cũng không tệ” lão Hạt làm như không thấy ánh mắt của y tá mở miệng đáp.
Trần Nguyệt nghe lão Hạt trả lời thì mỉm cười, đối với người cầu toàn như cha nàng, Trần Nguyệt cũng hiểu rõ “không tệ” đã rất tốt rồi. Nàng tiếp tục tường thuật lại việc làm ăn của gia đình dạo gần đây cho lão. Việc này đã thành thói quen từ khi lão Hạt vào Kiến Tường viện tịnh dưỡng.
“Cái gì? Trần Bình lại bán tháo mảnh đất của gia đình ta cho người khác?” sắc mặt lão Hạt trắng bệch, tim lão vội nhảy một cái, mở miệng cắt ngang lời nói của Trần Nguyệt.
Mảnh đất này tuy cũng không lớn nhưng là nơi khi xưa lão lớn lên, tuy không biết có liên quan đến góc gác của dòng họ không, nhưng với lão thì quan trọng vô cùng, lão luôn cẩn thận một tay quét tước. Lúc nhỏ gia đình khó khăn, phụ thân lão vẫn gìn giữ cẩn thận, mặc dù nhiều người biết đến hỏi mua với giá cao, phụ thân lão cũng một mực không bán.
“Nghe anh cả nói, một vị quan chức có máu mặt đang điều tra gia đình ta, lại tỏ vẻ thích mảnh đất này ra mặt, anh Bình không hề suy nghĩ nên đã tay biếu tay bán, con lại không có mặt ở đó, nên vô pháp can ngăn”. Trần Nguyệt lộ vẻ ấy náy, không dám nhìn cha, tay nàng không tự chủ được, bấu vào vạt áo.
“Hục.. àiii”
Lão Hạt khép đôi mắt lại, như để cố gắng kiềm xuống máu huyết trong người, ngực lão muốn lồng lên tuy nhiên lại ghì xuống.
“Cha, người đừng tức giận, anh cả là bởi vì muốn bớt đi phiền toái cho gia đình ta. Bất quá, khi con trở về sẽ nghĩ cách lấy lại”.
Đối với lời nói của Trần Nguyệt, lão Hạt cũng không đặt nhiều lòng tin lắm, huống chi làm gì có đạo lý, tặng người rồi lại dễ dàng mang về?
Không khí trong phòng thoáng chốc lâm vào u ám, ánh mặt trời lại càng lúc nhạt dần, thấm thoát nghe thấy tiếng xào xạc của những tán cây ngoài cửa sổ. xung quanh dao động từng nhịp tim “thình thịch”, tuy nhiên lại là của Trần Nguyệt. Đôi mắt trong của nàng nhìn cha, hai đôi lông mày thì cau lại lo lắng.
“Thôi được rồi, không còn sớm nữa, con về đi để ta nghỉ ngơi. Lại nói, Trần Bình ngày mai đến gặp ta”.
Lão Hạt cuối cùng cũng mở mắt, không nhìn Trần Nguyệt, tay vân vê thành ghế như đang suy tính điều gì.
Trần Nguyệt nhìn cha không đáp, gương mặt lại thêm thập phần lo lắng.
Khoảng vài phút sau, Trần Nguyệt cuối cùng cũng đứng dậy, “dạ” một tiếng không quên nhắc cha giữ gìn sức khoẻ, lại quay người bước ra khỏi phòng.
Chiếc xe màu đen không thường thấy ngoài đường, đậu thêm một chút rồi lặng lẽ rời đi. Lão Hạt ngồi đó, mắt hướng ra cửa, lắng nghe tiếng “rột rột” của bánh xe cà trên mặt đường, đến khi im bặt.
…….
Lúc này, lão Hạt Trần Linh đưa tay vào trong áo, lấy ra một vật nhỏ để trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm. Chính là mặt hổ phách côn trùng mà hắn vẫn giữ. Hiện giờ, có lẽ gia sản của hắn chỉ còn lại vật này.
Trong đầu Trần Linh tràn ra vô số câu hỏi đúng sai
Gương mặt già nua của hắn nhăn nheo như còn muốn già thêm, thoáng chóc lòng ngực lại phập phòng. Lúc nãy khi Trần Nguyệt còn ở đây, hắn một mực kiềm chế cảm xúc phức tạp trong người, có tức giận, có thất vọng, lại có tuyệt vọng vì thấy bản thân vô dụng.
Đến một lúc, như không kiềm chế được nữa, lòng ngực Trần Linh nóng ran, thanh quản lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, hắn thở ra từng nhịp, máu huyết cuộn trào như muốn phun ra khỏi hai tròng mắt.
“Hặc hặc hặc”, Trần Linh ho lên từng đợt. Theo từng cơn, cổ họng của hắn đau rát như muốn xé ra, hai mắt hắn hoa lên, ngước mặt lên trần nhà.
Chút cảm giác còn xót lại, Trần Linh nghe trong miệng đắng ngáy, máu đen tràn ra theo từng cơn co thắt của phổi. Hắn vội vàng đưa hai tay bụm lên miệng, cũng còn cầm trong tay mặt hổ phách mà hắn một mực trân quý!
Máu đặc sệt lại tung toé hết mặt hổ phách, chảy ra ngoài theo từng kẽ ngón tay. Hai mắt Trần Linh thoáng chóc tối sầm. Không còn tự chủ được nữa, hắn ngã nhào xuống sàn, cảm giác thế giới xung quanh tắt dần. Lại thấy mặt hổ phách loang lổ vết máu, vẫn còn nằm trong tay Trần Linh, như bóng hơn trước ánh đèn trần.
…….
Căn phòng cuối cùng ở Kiến Tường viện lại im ắng sau một tràng âm thanh xao động. Ánh sáng mặt trời lại vừa tắt, nhường chỗ cho những ngôi sao. Tuy nhiên, ánh sao cũng không đủ sáng để xuyên qua hết những tán lá trong viện. Lúc này, nếu có ai đứng trước căn phòng số hai mươi, sẽ thấy được một màn sáng hôi sắc (màu tro) quỷ dị, còn lấn át cả ánh đèn trong phòng, loé lên từng hồi xuyên qua ô cửa sổ, rung động không khí xung quanh.