Chương 1: Đèn cạn dầu

Lão Hạt trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào mẫu giấy A4 có viết dòng chữ in đậm “ Kê Khai Gia Sản Thừa Kế”. Hai tay lão run lên từng hồi, cảm giác mẫu giấy như có gió mạnh thổi qua nghe “lật phật”. Lão ngồi trên giường, toàn thân được trùm bởi một cái áo bông cũ, tuy nhiên nhìn có vẻ không hề rẻ chút nào, lại tản mát ra mùi thuốc lá thoang thoảng.

Bên cạnh lão còn một người trung niên, là con trai đầu của lão, Trần Bình, đứng nhìn đăm ra cửa sổ, hai hàng lông mày khẽ cau lại. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía lão Hạt hai mắt lộ vẻ nôn nóng

Cách giường tầm một mét, là một cái bàn gỗ mới tinh, trên bàn lại ngổn ngang vỏ hộp thuốc cùng một cái đồ gạt tàn vung lên như muốn tràn ra ngoài những mẫu đầu lọc. Từ cái bàn gỗ có thể thấy lão Hạt là một con nghiện thuốc lá nặng dù lão cũng đã nằm trong độ tuổi bát thập.

“Cha à, con biết cha vẫn còn ham công tiếc việc, nhưng cha cũng đã phấn đấu cả đời rồi cứ bồng bế mãi như vậy không phải cách, phải để cho các con có cơ hội phụng dưỡng cha cùng các mẹ chứ”.

Trung niên nhân tựa hồ không còn kiên nhẫn, mở miệng phá tan bầu không khí u ám trong căn phòng.

Cơ mặt lão Hạt lại giật giật mấy cái, hai mắt lão khẽ nhắm lại, hai môi khô như muốn nứt ra hơi mấp mấy. Trong lòng lão hiểu rõ hơn ai hết, có thể sinh khí trong người lão chỉ còn vẻn vẹn lại vài năm, nhưng hai mắt và trí óc lại là minh bạch rõ như mặt trời ban trưa.

Lão Hạt họ Trần tên Linh, loại danh tự này vào thời cha mẹ lão cũng chưa có khả năng nghĩ ra. Cái này là do phụ thân của lão dùng một loại rượu nếp gia truyền, cầu một ông giáo trong thôn đặt cho.

Lão Hạt khi còn nhỏ lại là thông minh nhất làng, lớn lên lại có vẻ anh tuấn trái với gia cảnh làm thuê cuốc mướn của thân phụ mẫu.

Chính vì vậy định lực phấn đấu của lão lại cao hơn bất kì ai. Một tay lão lại tranh đấu bon chen không ngừng cuối cùng ở thuở tứ tuần lập nên một đế chế của bất lương địa vị sâu không lường được. Cái tên Hạt (bò cạp) được giới “chuyên môn” của lão đặt cho cũng vì cuộc đời lão từ một kẻ như côn trùng nhỏ bé lại có nọc độc mà ít loài vật nào kháng cự được.

Lão Hạt hiện giờ như một ngọn đèn sắp cạn dầu, chỉ một cơn gió mạnh thổi qua lão cũng có thể xa rời hồng trần này, lại thêm căn bệnh lao phổi mới phát hiện gần đây. Tuy nhiên, nội tâm lão lại không hề có một chút nào gọi là xế chìu so với các lão bạn trong viện, tất thảy mọi suy tính lo âu lại không lúc nào không xuất hiện trong đầu của lão. Lão còn muốn đế chế lão tạo dựng nên phải lớn mạnh hơn nữa lão được nhiều người tôn kính hơn nữa, “ngai vàng” lão ngồi phải cao hơn nữa. Còn nhiều điều mà cuộc sống lão còn chưa được hưởng thụ hết.

Tuy vậy, lão lại không dám nói ý nghĩ này cho người khác biết, nếu không nhất đinh sẽ làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, một lão già giơ tay nhất chân còn không quản được, thế mà dám mơ tưởng tới những điều mà một người thanh niên khoẻ mạnh còn không dám nghĩ đến. Cần phải biết rằng, những người tầm tuổi của lão cũng chỉ còn muốn ngồi sau vườn nhà thanh tịnh nghe tiếng chim hót tay vân vê chén trà mà kể cho lũ chắt nghe về thời trẻ “hào hùng”.

Đại gia đình của lão có năm người con và bốn bà vợ, sau Trần Bình còn có ba con trai và một con gái út mà lão rất mực cưng chiều. Con gái rượu của lão chỉ mới 21 tuổi, gia sản lão để lại có thể nói tiêu xài mấy đời con cháu cũng không hết được, địa vị gia đình thì không cần phải nhắc tới.

Lão Hạt nhắm nghiền mắt, ngực lão thoáng chóc căng phòng hít một hơi thật sâu, trong đầu phản phất ý niệm thoáng qua. Bất quá lão cũng phải thở ra lại một hơi thật dài:

”haizz, thôi được rồi, ta tin tưởng ở các con, ta mong nỗ lực cả đời ta trong tay các con ngày một phát dương quang đại”.

Giọng lão khàn khàn như đính cườm, nhưng rõ mồn một.

“Cha, suy nghĩ thông suốt được là tốt rồi, từ nay con hứa sẽ ngày ngày hiếu thuận cha mẹ, còn sản nghiệp của gia đình ta thì đương nhiên chỉ có lớn mạnh hơn mà thôi”.

Trần Bình không giấu được nét vui mừng trong ánh mắt, nhưng cũng cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc mà nhìn lão Hạt.

“Cũng chỉ có thể như vậy”.

Lão Hạt mở mắt ra nhìn vào tờ “di chúc” của chính mình, hai mắt lập loè tỏ vẻ không cam lòng.

Nói rồi lão vớ lấy cây bút trên bàn gỗ, tay khẽ run run đặt vào dòng cuối cùng của tờ giấy viết từng chữ…

Đến khi lão rời tay, trung niên nhân tựa hồ không còn đủ định lực, khoé miệng không giấu được nụ cười, khuông mặt có 6 7 phần giống với lão, ngoại trừ hai mắt híp lại như một đường kẻ.

“cha, người yên tâm, con và các em sẽ mỗi ngày đến thăm cha. Lại đến, sẽ đưa các mẹ đến trò chuyện cho cha an hưởng tuổi già”. Trung niên nhân đón lấy tờ giấy trên tay lão Hạt, nhìn chằm chằm vào dòng chữ lão mới viết xong nét cười hiện ra càng rõ hơn.

Lão Hạt khẽ giật hai gò má nhăn nheo khi nghe đến hai từ “tuổi già” nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi hết. Hai mắt lão nhìn con trai của mình như có thể thấu được tất thảy. Cảm giác được ánh mắt của cha đang nhìn mình, Trần Bình lấy lại vẻ mặt bình tĩnh quay lại nhìn cha. Không khí trong căn phòng thoang thoảng mùi thuốc lá chóc lát lại trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.

Nhưng không để tình trạng này quá lâu, nét mặt Trần Bình lại thoáng ân cần, mở miệng:

”Cha, người cũng mệt rồi hay là nghỉ ngơi đi, cũng còn nhiều việc cần con để xử lí, hôm nay không ở lại nhìn cha lâu được.”

“Hục hục,.. được rồi con đi đi, lại nhắc, Trần Nguyệt tới thăm ta, cũng hai ngày rồi ta không thấy bóng dáng nó đâu”.

Lão Hạt ho khan vài tiếng lại quay người về phía bàn gỗ vớ tay lấy bao thuốc, rút ra một điếu dài trắng muốt đưa ngậm lên miệng rồi khẽ mấp mấy nói với nam tử.

“cha, người cũng thật là thiên vị rồi” Trần Bình nhìn lão Hạt cười nhạt. lại quay người bước nhanh ra phía cửa.

“Phải rồi”

Lão Hạt như nhớ tới điều gì. Tay lão đưa vào trong áo lấy ra một sợi dây chuyền được kết thô sơ bằng một loại chỉ nào đó vắt ngang lên một mặt hổ phách, phía trong có một con côn trùng tựa hồ không biết là loại gì.

“Cha còn điều gì dặn dò?” trong mắt Trần Bình bất chợt lộ vẻ chán ghét nhưng lại biến mất ngay trong một khắc, quay đầu nhìn về phía lão Hạt.

“Mặt hổ phách này là dòng họ ta truyền cho con cháu đã mấy đời nay, ta đeo nó từ khi gia gia của con nhắm mắt, dĩ nhiên cũng nên tới con giữ gìn hương hoả rồi”.

Lão nhìn mặt hổ phách, lại chìa tay đưa cho Trần Bình, tay kia đưa vào túi lấy ra một cái hột quẹt đưa lên miệng đốt thuốc.

“A, lại có vật này”

Trần Bình nhìn cha, hai mắt tỏ vẻ nghi hoặc. rồi nhìn thoáng qua mặt hổ phách trong có vẻ rẻ tiền, lại nói tiếp:

“Bất quá, cha vẫn còn sức khoẻ dồi dào, vật này lại là của gia gia đưa cho người, vậy tạm thời người cứ giữ đấy, để khi lão nhân gia người trăm tuổi, phụ tử chúng ta lại nói chuyện này cũng không muộn”

Đối với mặt hổ phách này lão Hạt cũng chỉ nghe phụ thân lão kể sơ lượt. Tuy là nông dân nhưng cũng có góc gác truyền qua nhiều đời, trong miệng phụ thân lão thì miếng hổ phách này đúng là vật lâu đời của tổ tiên.

“Vậy cũng được”

Trần Bình nói như vậy, lão cũng không cưỡng cầu làm gì, lão lại đưa về nhìn vật này trong lòng bàn tay.

“Vậy cha cũng nghỉ ngơi đi, con đi đây, à cha cũng không nên hút thuốc quá nhiều. cha chắc cũng hiểu bệnh tình của mình mà”

“Ừm” đối với điều này lão Hạt cũng từ chối cho ý kiến, nhắm mắt lại như suy nghĩ điều gì đó.

Trung niên nam tử chỉ đành cười trừ, gã cũng hiểu nói ra cũng không làm được gì nên lặng lẽ bước ra ngoài đóng cửa phòng nhẹ nhàng.

Dường như biết được trong phòng chỉ còn lại một mình, lão Hạt mở mắt ra nhìn lên trần nhà, tay vân vê viên hổ phách, lại đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài. Trong thoáng chốc căn phòng lại tràn ngập khói mờ hư ảo.

.................

Lão Hạt Trần Linh mấy chục năm nay lại không nghĩ tới, chỉ là đến khi đã gần đất xa trời hắn mới nhận ra, tiền bạc địa vị đã không còn ý nghĩa với hắn như lúc xưa nữa rồi. Mà hắn mặc nhiên cũng không biết rằng, con đường vận mệnh của hắn cũng không giống bất kì một người thường nào. Miếng hổ phách mà tổ tiên để lại đã mở ra con đường tu chân cho hắn ở cái tuổi 80.