Chương 4: Hổ phách dị biến

Đã hơn 3 tháng kể từ lúc Trần Linh đến thế giới này, ở tại Tiên Cước Am. Hằng ngày, ngoài việc phụ giúp Mạc đại phu những công việc nhỏ như nấu cháo, hương khói, giúp đỡ người bệnh, và trông coi thuốc phơi cho Mạc đại phu, dù hầu hết mọi việc Mạc đại phu phải theo sau làm lại, Trần Linh còn nghiên cứu chút ít y thuật và dược liệu của thế giới này.

Bởi vì không chỉ hứng thú, mà còn tìm hiểu bệnh tình của chính hắn. Không biết là vì y thuật của Mạc đại phu cao minh, hay là vì bắt đầu uống những loại thuốc của thế giới này, mà bệnh tình của Trần Linh có vẻ thuyên giảm đi rất nhiều.

Khi trời đã sập tối, Trần Linh không thể ngủ được vì âm thanh ục ục của nồi thuốc mà Mạc đại phu đang ngâm trên bếp, hắn với tay lấy cái áo khoác ngoài, mở cửa bước ra đi dạo dọc bờ hồ trong am.

Cũng đã lâu hắn mới có thể đi dạo hít thở khí trời thoải mái vào buổi đêm như thế này, nhưng trong lòng thì ngược lại nặng trĩu. Tuy sống ở đây không lo toan muộn phiền, lại thư thái để an hưởng tuổi già, nhưng lòng hắn lại ko buông được chấp niệm cũ, và cả đứa con gái cưng Trần Nguyệt của hắn.

"Con gái, ta còn chưa kịp lựa cho con một tấm chồng đàng hoàng"

Trần Linh cất giọng khàn khàn, một bênh ôm đầy một bụng nhớ mong, lại một bên tự an ủi chính mình.

Hắn thu hồi ánh mắt lập loè đang nhìn lên trời cao, tinh thần vẫn còn sầu muồn, đi dọc bờ hồ một cách vô định.

Đột nhiên, Trần Linh cảm thấy trước ngực nóng lên dần, gần như lập tức hắn thò tay vào áo, lấy ra miếng hổ phách, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc. Theo phản xạ, hắn cởi sợi dây treo hổ phách buộc từ cổ lên, đưa ra xa để nhìn rõ.

Lúc này miếng hổ phách lập loè ánh sáng màu tro, con côn trùng lạ trong hổ phách dường như đang cử động.

Không để Trần Linh nhìn rõ, hổ phách bỗng vụt khỏi đôi tay run rẩy của hắn lao thẳng xuống mặt hồ. Trần Linh hốt hoảng, dù gì đây cũng là vật mà tổ tiên để lại, hắn với tay theo chụp lấy nhưng hắn làm gì còn nhanh nhẹn.

"Tủm"

Trần Linh trơ mắt nhìn miếng hổ phách rớt xuống lòng hồ, hắn rướn người nhóm lên, định muốn tìm ai đó giúp mình.

Mạc đại phu hôm nay được một gia đình dưới núi mời khám bệnh gấp cho một lão bà, nhanh nhất cũng giờ Tý mới về kịp. Nếu đợi sáng mai thì Trần Linh chỉ sẽ quên đi vị trí, việc tìm kiếm miếng hổ phách nhỏ như vậy cũng sẽ khó khăn hơn nhiều.

Trần Linh nhìn chăm chú vào nơi mà miếng hổ phách rớt xuống, vậy mà cách sát mép nước cũng không xa lắm, chưa tới 2 trượng. Hắn đứng tại chỗ thêm chút, lại nhíu mày, cắn răng cởi hết áo đang mặc trên người.

Một thân mình nhăn nheo gầy trơ xương hiện ra, gió núi luồng qua cơ thể của Trần Linh, hắn đã bắt đầu run lên rồi, hai môi mấp mấy. Vậy mà cả quá trình, ánh mắt chưa hề dời khỏi nơi miếng hổ phách rớt xuống.

Lại qua một lúc, khi cơn lạnh đã dần thích nghi, hắn nhấc chân lên bước một bước xuống mép nước, nước hồ trên núi buổi đêm lạnh thấu xương.

Cơn lạnh lại đi theo sóng lưng dồn lên tới óc của Trần Linh, tay hắn khép lại ôm lấy cơ thể, vậy mà tiếp tục bước về phía lòng hồ.

Trên mặt hồ, ánh trăng vỡ tan ra theo từng bước của Trần Linh, mắt hắn lòng lên đỏ chạch, sợ là nếu chớp mặt sẽ lạc mất vị trí.

Khi nước đã ngập tới ngang bụng của Trần Linh cũng là lúc nới miếng hổ phách chìm xuống đã ngay trước mặt. Vậy mà cũng không sâu như hắn nghĩ.

Tuy nhiên cơn lạnh cũng đã làm mắt hắn hoa lên từng điểm.

Trần Linh dừng lại, cắn chặt hàm răng như để giữ được tỉnh táo, mắt hắn căng ra nhìn sòng sọc vào xung quanh phía dưới nước.

Mặt hồ gợn gợn sóng, một lão nhân cởi trần đang ngâm mình dưới nước giữa núi đồi rừng già.

"A"

Trần Linh khẽ a lên một tiếng, bên cạnh ánh trăng phản chiếu, vậy mà có một điểm sáng hôi sắc nhỏ dứi đáy hồ, cách hắn khoảng hai bước chân nữa.

Trần Linh nhíu mày, hít một hơi thật sâu, vậy mà khom nửa thân trên ụp xuống nước.

Xung quanh tai vang lên từng hồi âm thanh lục bục. Mắt Trần Linh mở to nhìn xuống đáy, thấy rõ vị trí của điểm sáng, lại cố vớ tay về phía miếng hổ phách dứi đáy hồ. Hai lỗ mũi thở ra từng bong bóng khí, vẫn chưa tới,.. thêm một chút nữa,.. da mặt Trần Linh căng ra thấy rõ...

Đúng lúc tay Trần Linh vừa chạm phải miếng hổ phách, ánh mắt đã gần như mơ hồ của hắn bỗng trở nên minh bạch.

Từ phần bụng dứi một luồng khí nóng đẩy thẳng lên tới mặt, rồi tràn ra các bộ phận trong cơ thể, mọi thứ xảy ra chỉ trong một hơi thở.

Theo hơi nóng đi khắp cơ thể, Trần Linh cảm thấy khắp người tràn ngập sinh cơ!

Hắn ngưng thần, tay cầm lấy miếng hổ phách, đứng thẳng dậy khỏi mặt nước. Ánh mắt Trần Linh tràn ngập vẻ khiếp sợ lẫn kinh ngạc, trên trán đầy nếp nhăn chảy xuống từng dòng nước.

Nhưng cũng không đợi lâu, Trần Linh đưa tay gạt đi những giọt nước chắn tầm nhìn, lại quay người đi vào bờ.

Vậy mà chỉ sau mười hơi thở, Trần Linh đã đứng kế đóng áo mà khi nãy đã cởi ra. hai mắt vẫn không rời miếng hổ phách, ánh sáng vẫn lập loè. Trần Linh đứng nguyên tại chỗ, trong đầu tràn ngập suy nghĩ phức tạp.

"Chẳng lẽ vật gia truyền này đã giúp ta tràn đầy sinh cơ?"

Trần Linh không đứng lâu nữa, hắn mặc y phục lên người, đi vào phòng.

Khoảng thời gian một chén trà, Trần Linh đã yên phận ngồi trên giường tre, hơi ấm của dược phòng kế bên cũng đã làm tóc hắn khô ráo. Hắn đưa tay lên nhìn miếng hổ phách, miếng hổ phách vậy mà ánh sáng đang nhạt dần theo mắt thường có thể thấy được.

Như có dự cảm không tốt, Trần Linh buông tay, để miếng hổ phách lên bàn đối diện. Mắt vẫn chăm chú nhìn.

Khi miếng hổ phách dường như đã không còn phát sáng, bỗng "Phốc" một tiếng một tia sáng màu tro chui ra từ hổ phách. Vậy mà nhắm phía đầu của Trần Linh lao đến.

Trần Linh giật mình, nhưng đã ko kịp, luồn sáng màu tro đã chui vào đầu hắn.

"Ớ..ớ..."

Thoáng chốc hai mắt Trần Linh hoa lên, từng dòng chữ ồ ạt xông vào trong đầu như nước vỡ bờ...

Trần Linh ngã ngang ra, dọc thành giường, hai mắt nhắm nghiền, không còn cử động.