Sau khi cân xong, tổng số hạt thông mà hai người vác mấy ngày qua là hơn 111kg. Bỏ đi số lẻ, chỉ trả đúng 111kg, cộng lại là 95 tệ 8 hào 9, đối phương trả hẳn 96 tệ, cũng là một người rất hào phóng.
Trần An không cảm thấy quá bất ngờ với số tiền này, nhưng Hồng Sơn lại vô cùng phấn khích.
Kim chỉ hơn 10 tệ, tuy đi đường mất nhiều sức nhưng lại có thể biến thành 96 tệ, đây chính là điều mà anh ấy hoàn toàn không ngờ tới.
Số tiền này tương đương với tiền lương ba tháng, thậm chí là bốn tháng của công nhân trong thành phố.
Bây giờ tính cả 5 tệ 5 hào còn dư thì hai người có tổng cộng 101 tệ 5 hào.
Trần An vẫn cảm thấy ít, nhưng cũng không thể không thừa nhận ở thời điểm hiện tại, số tiền này rất lớn, thấy xung quanh có nhiều ánh mắt đang dòm ngó, Trần An vội vàng giấu số tiền đó vào trong túi áo, gọi Hồng Sơn:
"Anh Đản Tử, chúng ta mau đi thôi, nơi này không thể ở lại lâu."
Vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng quát tháo ở đằng xa:
"Tất cả đứng yên…"
Khu chợ đen như bị sét đánh, lập tức như ong vỡ tổ.
Tất cả hoảng hốt thu dọn đồ đạc mau chóng rời đi, thoáng chốc hỗn loạn vô cùng.
Đương nhiên Trần An và Hồng Sơn biết chuyện gì đang xảy ra, vừa quay người, Trần An đã bị một người đang gấp gáp bỏ chạy cùng hai thanh niên trạc tuổi hắn đụng té, người kia cũng không kịp đề phòng, ngã chổng vó.
Trần An còn chưa kịp bò dậy trách móc, người này đã mắng trước:
"Cha tiên sư mày, bị mù à?"
Ở nơi tiếp giáp giữa Thiểm Tây và Tứ Xuyên, phương ngữ hai bên vẫn có chút tương tự, không thể phân rõ rốt cuộc là người bên nào. Nhưng Hồng Sơn thấy Trần An bị đụng ngã trên đất, chuẩn bị tiến lên đỡ Trần An dậy, nghe người kia chửi thì lập tức thay đổi mục tiêu. Anh ấy túm cổ áo người vừa mới bò dậy kia, giơ tay vả hai phát rồi đạp túi bụi, tên kia đau quá hét toáng lên, lùi lại mấy bước ngã bệt xuống đất.
Bề ngoài người Tứ Xuyên rất hiền lành nhưng bản chất lại hung hãn, ra tay không nể nang, giỏi nhất là đánh hội đồng.
Trước giờ Hồng Sơn luôn bảo vệ Trần An, hai người thân như anh em ruột, sao có thể chịu nổi khi có người mắng Trần An chứ, huống chi tên này đụng Trần An trước, lại còn dám mắng người, đúng là thiếu đòn.
Anh ấy đạp khá mạnh, người nọ bị đạp ngã ra đất, một tay ôm ngực, một tay chống xuống đất, giãy giụa mãi cũng không đứng dậy nổi.
Trần An vừa đứng dậy cũng xông tới, đá liên tục vào người tên kia, người kia la hét, mãnh hổ nan địch quần hồ, lại có người đuổi tới chợ đen, nên tên kia chỉ bỏ lại một câu "Chờ đó cho tao" rồi ôm đầu bỏ chạy như chuột.
Trần An tinh mắt, thấy trên đất có hai món đồ tên kia làm rớt, mặc kệ bụi bặm trên người, nhanh chóng nhặt lên nhét vào túi, sau đó gọi Hồng Sơn chạy.
Hai người không còn phải vác nặng trên lưng nên lúc này cả người nhẹ như không.
Mặc dù chỉ đeo giỏ rỗng, tay cầm túi không, vung va vung vẩy, nhưng hai người vẫn chạy thật nhanh, cho đến khi chạy thẳng vào rừng núi, thấy sau lưng không còn ai đuổi theo nữa mới dừng lại.
Tim Trần An đập bịch bịch, hắn không nhịn được nhìn xuống hai chân mình: Đã lâu rồi không chạy, một đôi chân bình thường, cảm giác trẻ trung, sướng vãi đạn.
Trần An và Hồng Sơn thở hồng hộc, trái tim đang đập thình thịch dần bình tĩnh lại, cả hai đưa mắt nhìn nhau, đều thấy nụ cười trên mặt cả hai.
"Nếu không có người đuổi theo, bình thường đụng vào người khác còn chửi người ta, giỡn mặt hả, anh sẽ đánh thằng chó đấy đến nỗi mẹ nó cũng không nhận ra luôn!"
Hồng Sơn đưa tay bịt một bên mũi, quay đầu xì mạnh, nước mũi trong suốt rơi xuống, anh ấy dùng ngón tay quệt mũi rồi chùi vào thân cây bên cạnh.
"Thằng chó kia đúng là thiếu đòn."
Trần An cười, nhưng điều hắn để ý nhiều hơn chính là hai món đồ mà ban nãy hắn đã nhặt.
Trần An móc đồ trong túi ra nhìn thử, trong lòng mừng như điên.
Đó là hai xấp phiếu hàng được buộc bằng dây thun.
Một xấp là phiếu vải ở Hán Trung.
Xấp còn lại chính là phiếu lương thực, loại được sử dụng toàn quốc, đi đến đâu cũng dùng được, rất ghê gớm.
Thời này, phiếu lương thực được chia thành địa phương, thông dụng, quân dụng, v.v.
Trong những năm mà không có phiếu sẽ khó đi đâu được, ở một góc độ nào đó số phiếu này còn hiếm hơn cả tiền, nếu dùng tiền để đổi thì phải bỏ ra nhiều hơn một chút mới đổi được.
Hồng Sơn lại gần nhìn, cũng trợn mắt há mồm:
"Nhiều thế, ở đâu ra vậy?"
"Thằng kia đánh rơi đấy, chắc là mua đi bán lại mấy loại phiếu này." Trần An cười nói.
"Đáng đời, đây là cái giá phải trả."
Hồng Sơn vừa nói vừa nhìn xung quanh, cẩn thận đề phòng:
"Làm rơi nhiều đồ như thế, thể nào thằng đấy cũng đi tìm!"
"Cho nên bây giờ chúng ta chia chúng ra, sau đó cất kĩ. Nếu thằng kia dám tìm tới, nhiều người thì mình chạy, còn nếu chỉ có một mình nó, chúng ta đánh thôi."
Trần An chỉ vào ngọn núi ở phía sau:
"Một khi vào rừng, cho dù có nhiều người tới cũng không sợ, mấy năm nay em đi theo thầy học hỏi cũng không phải để trưng."