Trong lúc người dân trong thành phố còn đang say giấc nồng, tại con hẻm nhỏ vắng vẻ của Nam Trịnh đã đầy người qua lại nhộn nhịp dưới màn đêm.
Chợ đen không ngừng bị dẹp, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện như âm hồn, cũng giống như những cây cỏ ương ngạnh mọc trong những kẽ đá kia.
Hán Trung xứng danh là cái nôi của nhà Hán có lịch sử lâu đời, là kho báu của Hoa Hạ, là chiến trường của binh gia, trước giờ vẫn luôn là một cổ thành tập trung thương khách thập phương.
Nơi này là cổ họng của Tần và cửa ngõ của Thục.
Sáng sớm là lúc trời tối tăm và lạnh giá nhất, đối với người đến chợ đen lại là thời điểm an toàn nhất.
Trước khi tiến vào chợ đen, Trần An bảo Hồng Sơn đứng ở ngoài canh đồ còn hắn đi vào chợ đen dạo một vòng để thám thính tình hình.
Kiếp trước, hắn không có kinh nghiệm làm ăn lĩnh vực này, phải nghiên cứu tình hình một chút thì mới có cảm giác cân bằng.
Trần An vào chợ dạo quanh, lúc này hắn mới phát hiện ra có ít nhất mười người bán hạt thông trong đó, người đến mua hạt thông cũng không ít, hắn không cần hỏi gì, chỉ cần đứng bên cạnh xem bọn họ cò kè mặc cả là có thể biết được giá thị trường.
Hắn cũng để ý tới tình hình xung quanh một chút, thấy không có gì bất thường mới vòng ra ngoài, gọi Hồng Sơn cùng vác đồ vào chợ đen.
Hai người vác theo hai cái giỏ tre nặng nề, mới vừa bước vào, còn chưa kịp bỏ đồ xuống đã có khoảng mười người xông tới hỏi:
"Đồng hương, đang vác gì đấy?"
Trần An trả lời:
"Thần tiên gặm."
Nghe thế, những người không có nhu cầu mua hạt thông lập tức rời đi, đến nơi khác tìm đồ mình muốn.
Còn có khoảng bốn người muốn mua hạt thông ở lại, không ngừng thúc giục:
"Bỏ xuống trước đi để tôi xem hàng một chút."
Hai người đặt giỏ tre đựng hạt thông xuống tại chỗ, lấy chiếc túi đang đặt trên giỏ xuống, sau khi mở ra, mỗi người bốc một nắm, mở đèn pin lên nhìn hạt lớn hạt nhỏ, nhìn màu sắc hạt thông, còn xem hạt thông có sạch không, có bị mốc hạt nào không, vừa xem vừa hỏi:
"Đây là hạt thông ở nơi nào, ở dưới cũng giống bên trên sao?"
Hắn đã dùng kim chỉ đổi suốt cả chặng đường, tận mắt nhìn từng bát được múc vào túi, Trần An rất tự tin với số hạt thông mà hắn đổi được, bèn trả lời từng người một.
Hoa Sơn bên thôn Thạch Hà Tử có ít thông, ở khu vực Hán Trung thì lại khá nhiều, đương nhiên hắn sẽ nói chúng tới từ những nơi này, còn bổ sung:
"Hạt thông này to đều, nếu không tin, mọi người cứ ăn thử chút đi!"
Những người này lập tức bỏ hạt thông vào miệng, cắn vỡ rồi nhả vào lòng bàn tay, sau đó bắt đầu xem nhân hạt ở bên trong.
Chất lượng tốt, đương nhiên là thích, mọi người đều vô cùng hài lòng, một người trong đó hỏi:
"Bao nhiêu một cân?"
"5 hào 1kg." Trần An thăm dò rồi, những người khác đều bán 6 hào 1kg.
Còn có chỗ bán 7 hào 1kg, sau khi trả giá cuối cùng đồng ý ở mức 3 hào 5 một cân, có lẽ vì trong lòng bứt rứt, nên muốn bán nhanh để về, nhưng Trần An lại cảm thấy giá vẫn còn có thể cao hơn.
Tới đây đâu có dễ, nếu bán quá rẻ thì chẳng kiếm được mấy đồng, nếu hắn cố hết sức cò kè, nói không chừng vẫn có thể bán được.
Hắn cũng không hét giá 6 hào 1kg, mà cố ý hạ xuống 1 hào, tỏ ra mình thật thà hơn, không đến mức khiến người ta nghe giá xong chạy mất dép. Dù sao cũng có đến mấy người bán hạt thông ở đây, ra tay đúng lúc mới là chuyện cần làm bây giờ, nếu trì hoãn, càng dễ xảy ra chuyện.
Báo giá xong, hắn mới tiến tới thì thầm vào tai Hồng Sơn:
"Anh để ý xung quanh, có biến cái chạy ngay."
Hồng Sơn gật đầu, lập tức đi tới chỗ đám người đang vây quanh, cẩn thận quan sát.
"Đắt thế, giảm xuống một chút được không? Thấp nhất là bao nhiêu?" Lại có người hỏi.
Trần An trưng ra vẻ tội nghiệp, bắt đầu kể khổ:
"4 hào 8, không thể bớt nữa đâu, giờ dân trong núi cũng chẳng còn nhiều hàng, lại quản chặt như thế, chúng tôi phải lang thang trong núi suốt năm sáu ngày mới kiếm được từng đây. Vả lại, mọi người cũng biết đấy, 10kg quả thông mới được 1kg hạt, 10kg mồ hôi được một ngôi chùa, thu thập quả thông ở nơi rừng sâu núi thẳm như thế không dễ dàng gì, vừa vất vả vừa nguy hiểm, vác đi băng rừng vượt núi cũng khó khăn."
Thế là anh ép tôi nâng, tranh luận qua lại, trái lật phải nhìn, cò kè mặc cả, người tới xem hạt thông rồi lại đi, đi rồi lại đến.
Loay hoay một hồi, thấy đã hơn 7 giờ, trời bắt đầu sáng hơn, chỉ cần tới 8 giờ là người ta đi làm, nếu tới thì chẳng làm ăn được gì nữa.
Trần An biết rõ điều này, đối phương cũng vậy, thấy ổn thì lấy, nên cuối cùng hắn cũng đồng ý với giá 4 hào 3 một cân.