Chương 26: Giường rất ấm

Lúc trở vào nhà, cả gia đình đều đã đi nằm, nhờ Trần An chốt cửa cẩn thận.

Hồng Sơn thấy cả bốn người lần lượt ngủ sát tường, anh chủ nhà nằm giữa, chừa lại cho hai người một khoảng ở đầu giường và một cái chăn bông nhỏ.

Hồng Sơn trợn tròn mắt.

Hai đứa bé với vợ chồng chủ nhà… Nằm trên một chiếc giường nhỏ thì ngủ kiểu gì?

Phải nói rằng cách nhau mấy chục dặm đường núi, không ở cùng một tỉnh, thói quen sinh hoạt có sự thay đổi rất lớn.

Người ở giáp Hán Trung quen dùng giường đất, còn người sống ở thôn Thạch Hà Tử lại ngủ giường gỗ.

Trần An cũng thấy không thoải mái khi ngủ trên cùng một chiếc giường với anh chị chủ nhà.

Nhưng dẫu sao vẫn thoải mái hơn đốt lửa ngủ trong hang động, có thể để hai người nằm trên giường đã cực hiếm có rồi.

Cũng xem như một trải nghiệm mới lạ.

Trần An cười với Hồng Sơn, vỗ bả vai anh ấy:

"Anh ngủ ở gần chân tường đi."

Vừa nói, hắn vừa leo lên giường, cởi áo bông ra đắp lên người, nằm xuống bên cạnh anh chủ nhà. Lúc này, Hồng Sơn mới nằm theo, cầm lấy chiếc chăn vừa nhỏ vừa ngắn, đắp lên đùi của anh ấy và Trần An, sau đó cũng cởi áo bông xuống che kín người.

Chiếc chăn nhỏ hơi mỏng, nhìn lại chiếc chăn gia đình chủ nhà đắp cũng rất cũ, không có nệm giường gì đó, trong nhà cũng không có đồ đạc tử tế, cuộc sống quá bần cùng.

Dân miền núi sống "Thoải mái", thật ra cũng giới hạn ở việc không chết vì lạnh, không chết vì đói mà thôi.

Cũng may giường đất rất ấm, mặc dù ngủ trên tấm chiếu trần nhưng cũng khá ấm áp.

Rõ ràng hai người đã vất vả cả ngày, có thể đặt lưng là ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được, chủ yếu là nằm thế này hơi lúng túng, không được tự nhiên lắm. Hơn nữa, cũng không dám trở mình, sợ ảnh hưởng tới người khác.

Một căn nhà lớn như thế, chỉ có ba gian phòng nhỏ, một cái giường nhỏ, nếu ở thôn Thạch Hà Tử, được một bữa cơm đã là may, làm gì có chuyện ngủ nhờ.

Nhưng cũng chính vì thế càng chứng tỏ đây là một gia đình tốt bụng, tấm lòng rộng lớn như núi non, phóng khoáng, cởi mở, không nói mà dùng hành động.

Có thể xem là làm việc thiện tích đức.

Máu chảy ruột mềm, khúc ruột trên khúc ruột dưới… Đồng bệnh tương liên.

Nghĩ thế, hai người bất giác tiến vào giấc mộng đẹp.

Tảng sáng mùa đông, trời vẫn còn rất tối, đặc biệt là ở nơi rừng sâu núi thẳm này, cứ có cảm giác chậm hơn bên ngoài vài giờ.

Khí lạnh ép tới, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, hai người đều tỉnh vì lạnh.

Tuy trên giường đất vẫn rất ấm, nhưng khí lạnh thổi vào mặt như kim châm, da đầu tê dại, người rét run, một chiếc áo bông không đủ để che chắn luồng khí lạnh khủng bố này.

Lát sau, anh chủ nhà đứng dậy mặc quần áo, Trần An hỏi:

"Trời còn tối om, anh dậy sớm thế làm gì?"

Anh ấy trả lời:

"Phải ra ruộng tưới phân, ăn sáng xong còn phải lên núi đốn củi."

Trần An nghe vậy cũng dậy theo, nói với Hồng Sơn:

"Hôm nay vác đồ nặng không đi nhanh được, chúng ta phải đi sớm thôi."

Hồng Sơn hiểu ý, lập tức ngồi dậy, nhanh chóng mặc áo bông vào, nhảy xuống giường thu dọn đồ đạc với Trần An, vác chiếc giỏ đựng hạt thông trên lưng. Cả hai luôn miệng cảm ơn cả nhà vì đã nhiệt tình cho họ ngủ nhờ, thuận tiện hỏi anh chủ nhà vị trí của chợ đen Nam Trịnh.

Anh chủ nhà dậy rồi, cả hai cũng không thể nằm lì trên giường với vợ người ta được.

Hai người đều rất biết điều.

Ai ngờ, chờ tới khi trời sáng, hai người mới thấy mây giăng đầy trời, âm u mờ mịt, nói không chừng còn có tuyết rơi, chẳng trách tối qua nằm trên giường lại lạnh như thế. Với thời tiết này mà phải ngủ ngoài trời, chắc chắn sẽ khó chịu hơn, hai người lại càng cảm kích đôi vợ chồng kia, để lại toàn bộ lương khô cho hai đứa bé rồi mới rời đi.

Vừa đi vừa đổi hạt thông, cho tới khi đổi hết số kim chỉ kia, trên mỗi giỏ tre mà hai người đeo trên lưng đều có hơn 50kg hạt thông.

Tiếp theo hì hục đi đường, đến khi trời tối, cả hai đã tới gần Nam Trịnh.

Bởi vì trong thành phố quản lý nghiêm ngặt, nên chợ đen mới chọn vị trí ở Nam Trịnh này, trái lại giúp hai người rút ngắn lộ trình. Nếu không, e rằng phải đi thêm mấy cây số nữa mới có thể tới khu Hán Trung.

Bọn họ chọn một ngọn núi ở gần đó để qua đêm, tại chẳng có thư giới thiệu hay giấy tờ gì nên không dám đi bừa.

Cả hai đặt đồ xuống, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đầu và lưng nóng sắp bốc khói, sau khi gió lạnh liên tục ùa đến, người đông cứng khó chịu, tay chân tê cóng, ngay cả da đầu cũng buốt, không thể không chà tay giậm chân, xoa mặt với hai tai.

Dù lạnh tới mức nào, nhưng nhìn hạt thông chất đầy trong giỏ tre, nghĩ tới việc bán hết số hạt thông này có thể mua cho người nhà ít quần áo, đôi giày mới, nói không chừng lúc ăn Tết cả nhà sẽ có cơm ăn. Tương lai tươi sáng đang vẫy tay chào hai người khiến họ phấn chấn hẳn lên.

Buổi tối, hai người đốt một đống lửa lớn, tựa vào nhau ngủ tạm một đêm, mơ màng đến nửa đêm, thấy đã đến giờ, lại vác hạt thông lên lưng tới chợ đen.