Lúc cả hai nhận lấy bát canh đầy nóng hôi hổi của chị vợ, hai người chỉ muốn ăn ngấu ăn nghiến.
Phải biết rằng, buổi trưa Trần An và Hồng Sơn cũng chỉ ăn mấy miếng lương khô và uống chút nước suối, thêm bát nước nóng ở nhà bà cụ. Đi vội rồi lại bận đổi hạt thông, đồ vác trên lưng cũng càng lúc càng nặng, ngày càng mất nhiều sức hơn, giờ trời đã tối, ngửi thấy mùi hương thơm ngát như thế, sao có thể không đói được đây.
Trần An là người sống mấy thập niên, mặc dù bây giờ Hồng Sơn lớn hơn hắn một tuổi, nhưng lại không có được sự trầm ổn như Trần An.
Mặc dù anh ấy cũng ăn từng miếng một, nhưng tốc độ rất nhanh, giống như hổ đói. Một bát súp khoai tây sền sệt, giải quyết nhanh gọn.
Hồng Sơn cầm cái bát không đưa mắt nhìn Trần An và hai vợ chồng anh chị chủ nhà với hai đứa trẻ vẫn còn đang nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có mỗi mình anh ấy cầm chén không ngồi ngớ ra, trông có vẻ lúng túng.
Chờ cái gì?
Chờ thêm một bát chứ gì nữa.
Nhưng chủ nhà chẳng bảo gì là tự cậu đi múc đi, chắc cũng không có ý định cho thêm, sao có thể tự tiện đi múc được? Nếu như bị người ta nói thì cái mặt này biết giấu đi đâu?
Dân vùng núi nghèo rớt mồng tơi, lương thực kia đã tính đủ ăn, anh chủ nhà nói ăn cơm không thành vấn đề, không có nghĩa là còn thừa nhiều, có thể cho được một bát canh nóng như thế đã là tốt rồi.
Nhưng không múc thì bụng vẫn đói, uống một bát canh đặc như thế chẳng những không no mà còn thấy đói hơn, huống chi mùi thơm hấp dẫn kia còn tràn ngập khắp nơi, làm thế nào cũng không hết được.
Hồng Sơn lúng túng dùng đũa vét cặn trong bát, bắt đầu nghĩ tới vấn đề thể diện và ăn cơm.
Đắn đo một lúc, nghĩ tới việc ngày mai mình còn phải vác một bao đồ nặng như thế vào thành, quãng đường cũng không ngắn, mất không ít sức, chỉ có lấp đầy bụng trước thì mới có đủ sức.
Anh ấy cảm thấy mặt dày thì tốt hơn.
Thể diện thì đáng mấy đồng chứ? Chẳng bằng một bát canh mọn.
Chủ nhà không nói gì, Hồng Sơn bèn cầm bát không đi về phía bếp lò, múc thêm một bát đầy, sau đó trở lại chỗ cũ, cúi đầu, tựa như sợ người khác nhìn thấy, bắt đầu húp lấy húp để ngon lành.
Trần An thấy Hồng Sơn không được tự nhiên, cũng đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng anh ấy.
Một bát cơm nóng hổi có sức hút hơn đống lương khô kia, cho dù cơm này cũng chỉ là bột ngô và khoai tây.
Hắn cũng thế.
Cho dù là một bát canh mọn nấu bột ngô và khoai tây nhưng còn tốt hơn khoai lang ở nhà.
Vừa cắn miếng khoai tây được ninh nhừ là đã thấy ngọt ngào, hơn nữa còn có mùi bột ngô thơm ngát, hai thứ này hầm chung với nhau tạo ra một món súp sền sệt dễ ăn cực kỳ ngon miệng.
Hai người đều thanh niên trai tráng, ăn rất khỏe, một bát không đủ, hai bát cũng không, cho dù đến bát thứ ba, thứ tư vẫn có thể ăn được như thường.
Thế là Trần An móc ra 1 tệ đặt lên bàn:
"Anh chị, hiếm có một bữa cơm nóng hổi thế này, cơm cũng rất ngon, có thể làm thêm một chút để chúng tôi ăn no được không?"
Đôi vợ chồng nhìn tờ tiền trên bàn, anh chồng lại hơi ngượng ngùng:
"Ai lại đi thu tiền kia chứ!"
"Không có gì phải ngại, cuộc sống khó khăn, có thể cho chúng tôi một bữa cơm lại cho ở qua đêm, đã là ân tình rất lớn rồi."
Trần An hiểu rõ, giờ là thời buổi ăn theo khẩu phần lương thực, nếu ăn nhiều hơn thì lương thực của người ta sẽ ít đi một hai ngày, cũng không phải người ta không muốn làm nhiều hơn một chút mà thật sự chỉ tới mức đó thôi, vậy cũng đã hết tình hết nghĩa rồi, vô cùng tốt bụng.
Nghe thế, anh chủ nhà không khách sáo nữa, cất tiền đi, nói với vợ mình:
"Nấu thêm chút nữa, để hai cậu ấy ăn no."
Chị vợ gật đầu đáp, cầm lấy bát của Trần An, sau đó múc hết canh khoai còn lại trong nồi vào bát, rồi bê nồi vào bếp, bỏ thêm củi, tiếp tục hầm thêm canh.
Lúc này, hai người Trần An mới yên tâm mà ăn.
Đến khi no căng, hai người liếm sạch bọt canh dính trên đũa, sau đó rót ít nước sôi vào bát, lắc qua lại, rửa sạch vụn đồ ăn còn sót, rồi uống liền mấy hớp, cuối cùng cũng đã cơn thèm.
Không thể lãng phí thức ăn!
Đêm mùa đông lạnh giá, trời tối mịt, xung quanh im ắng, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Dãy núi đen thui như một bức tường thành nặng nề chắn ngang trước mặt, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Mấy cây thông cao lớn thẳng tắp trông như những chiếc ô khổng lồ đang nâng đỡ bầu trời, che kín mái nhà tranh khiến người khác cảm thấy khó thở.
Hồng Sơn ra ngoài đi vệ sinh, nhưng thấy bên ngoài tối om thì lại chùn bước.
Anh ấy quay đầu nhìn Trần An, Trần An lập tức hiểu ý, hắn cũng muốn đi thải, vừa khéo đi cùng với Hồng Sơn, trước khi ra cửa còn hỏi:
"Nhà xí ở đâu vậy?"
Anh chủ nhà nói:
"Ở bên phải, cạnh đống củi ấy, đi cẩn thận một chút, coi chừng hụt chân."
Trần An gật đầu, mò mẫm đi ra với Hồng Sơn, ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu trong nhà chiếu qua cửa sổ, sau khi thích ứng cũng miễn cưỡng thấy được một chút.
Nhà xí được xây dựng thô sơ, chỉ có một cái hố sâu, xung quanh là bức tường đá đơn giản cao hơn eo một chút, phía trên trải ít gỗ, giữa hai khúc gỗ khá to có một khoảng trống hơi rộng, đây là nơi đi vệ sinh.
Hai người thay phiên nhau đi, sau đó tìm lá ngô để chùi.