Người dân sống rải rác trên núi, đi qua một khe núi, lại đi thêm vài dặm mới nhìn thấy bốn năm hộ gia đình nằm trên con đường đất.
Hai người tới một nhà gần nhất, trong sân có một căn nhà khung yên ngựa, kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, trông như vừa xây chưa được bao lâu, còn khá mới.
Một ông chú chắc là chủ nhân ngôi nhà này đang cầm một cái rìu dài bổ thanh củi to, củi đã chặt đang được xếp ngay ngắn thành hàng cao ít nhất 1m5 dọc theo mép sân, đều là gỗ tốt, ở tương lai cũng là lãng phí, xa xỉ.
Trần An cất tiếng hỏi:
"Đại ca, chúng tôi muốn dùng ít kim chỉ đổi lấy thần tiên gặm, không biết anh có muốn đổi không?"
Người đàn ông trả lời:
"Vào trong nhà xem thử đồ của các cậu đã."
Thế là hai người đi theo người đàn ông vào trong nhà, cô vợ nghe Trần An và Hồng Sơn nói có mũ trẻ em với mấy thứ như khăn che đầu của phụ nữ thì cũng chạy tới xem.
Chọn qua chọn lại, lát sau trong túi da rắn của hai người lại có thêm hơn mười cân hạt thông.
Sau đó, cô vợ đứng ở rìa sân, gọi một gia đình khác ở cách đó không xa, giới thiệu hai người qua bên đấy.
Cứ thế, hai người gặp người sẽ hỏi, thấy nhà sẽ hô, lòng và lòng vòng, dùng vật đổi vật, tiện thể hỏi đường một chút.
Thấm thoắt hơn ba tiếng trôi qua, lúc mặt trời lặn xuống đằng Tây, khói bếp bốc lên nghi ngút từ trong hốc núi, hai người đã đổi được 35 ~ 40kg hạt thông, tình hình còn tốt hơn dự tính của Trần An.
Sau khi ước tính thời gian, Hồng Sơn nói:
"Chỗ này còn cách trấn nhỏ gần nhất hơn 16km, đường trong núi khó đi, nghe có vẻ không xa nhưng không quen đường, chả biết đâu là con đường ngắn nhất, loanh quanh vòng vèo, chỉ e một hai tiếng cũng chưa chắc tới nơi, chúng ta tìm chỗ ở lại một đêm thôi."
Trần An gật đầu:
"Bây giờ vác nặng thế này, đi cũng không nhanh được, không cần đi đâu xa, cứ tìm một chỗ gần đây là được, tìm được nhà dân sẽ tốt hơn, nếu không có thể tìm Yêu Điếm Tử hoặc một hang động cũng được."
Trên đường Mễ Thương cũ, ở sườn núi hoặc bờ sông có nhà nghỉ ven đường gọi là "Yêu Điếm Tử", ra đời do sự hưng thịnh của đường cũ này, sau đó cũng biến mất vì con đường cũ này bị bỏ hoang.
Yêu Điếm Tử được gọi là "Yêu" vì nó nhỏ, đương nhiên không đầy đủ tiện nghi, nhưng một bữa cơm đơn giản với một chiếc giường vẫn có thể thỏa mãn nhu cầu của người đi đường.
(Yêu = 幺: nhỏ nhất)
Con đường cũ này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng người lên núi hái thuốc săn bắn vẫn còn, cũng có người nghĩ giống như hai người Trần An, vì mang vác đồ nên không đi đường chính, sợ bị chặn lại.
Vì để tránh phiền phức, vẫn có người đi con đường cũ nguy hiểm này.
Thật ra có rất nhiều thôn nhỏ mọc lên dọc theo đường Mễ Thương, nên cho dù là Yêu Điếm Tử nằm trong rừng núi hẻo lánh cũng sẽ có người thường xuyên đến dọn dẹp qua một chút, trở thành một nơi để qua đêm.
Chỗ ở qua đêm không khó giải quyết, đi xa nhà thì không có gì phải kén chọn, chấp nhận được là triển.
Cứ thế, tìm những nơi có khói bếp lượn lờ, vừa đi vừa đổi đồ, giỏ hạt thông vác trên lưng càng lúc càng nặng. Lúc thì xuống bãi sông, lúc lại leo lên dốc, cũng khá may mắn, lúc màn đêm buông xuống, cả hai đã tới một một gia đình nọ.
"Tối nay chúng ta ở lại đây đi!"
"Được."
Hai người quyết định xong, Hồng Sơn hô to:
"Đồng hương, có muốn đổi thần tiên gặm lấy ít đồ không?"
Nghe thấy tiếng gọi, có một người phụ nữ từ trong nhà bước ra:
"Có có, đổi thế nào? Trời tối rồi, các cậu vào nhà đã."
Hai người được chị chủ mời vào nhà, mặc dù trong nhà có đốt đèn nhưng vẫn rất tối.
Một người đàn ông cường tráng ngồi cạnh giường đất, vừa nhìn đã biết đây là chồng của chị gái này, trên giường có hai đứa bé đang nằm trong chăn ấm.
Dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông, hai người đặt chỗ hạt thông đã đổi được vào góc nhà, cả người nhẹ bẫng.
Lúc này, chị gái kia đi tới hỏi:
"Hai cậu định dùng gì để đổi?"
Trần An lập tức lấy những món còn dư ra để bọn họ lựa chọn.
Sau khi chọn lựa, người phụ nữ lấy bốn cuộn chỉ và hai túi kim, thấy mũ Trần An mang tới trông khá đẹp lại chọn hai cái, đưa cho hai đứa bé đang nằm trên giường đội lên, ngoài ra còn chọn thêm mấy chiếc kẹp tóc và một chiếc khăn trùm đầu, tổng cộng đổi được mười chén hạt thông.
Anh chồng cũng rất hào phóng, lúc múc hạt thông bỏ vào túi còn cho thêm một bát.
"Dư rồi, dư rồi…" Trần An vội vàng nói.
"Không sao, ở trong núi nhiều lắm, lấy về nhà thỉnh thoảng ăn một nắm, lúc lên núi làm việc cũng mang theo một nắm để ăn cho đỡ buồn miệng thôi, chẳng còn tác dụng gì khác, chỉ khi có người tới mới đổi lấy ít đồ."
"Thật ra nếu có nhiều, có thể mang lên trấn, hoặc mang vào huyện bán cũng được, ở đây cách Hán Trung cũng không quá xa."
Thấy người đàn ông này khá tốt bụng, Trần An lại đề nghị:
"Hợp tác xã cung tiêu không thu mua nhưng ở chợ đen sẽ có người mua."