Chương 22: Cứng hay mềm cũng còn tùy người

"Cậu muốn mua chó à?"

"Cháu thấy hai con chó nhỏ này khá tốt, ở nhà thiếu hộ vệ, lên núi cũng cần bạn đồng hành."

"Nếu cậu muốn thì cứ bế đi, nhà chẳng có gì cho chúng nó ăn, đói ăn nên gầy nhom nhom, không cần tiền đâu!"

"Thế không được đâu, nuôi đến từng này cũng không dễ… Ông không có nhà sao?"

"Lên núi đốn củi rồi."

"Vậy bà với ông bàn nhau xem, khi chúng cháu về sẽ quay lại đây, giá cả thích hợp thì cháu sẽ mua, bà thấy vậy có được không?"

"Vậy chờ các cậu quay lại rồi nói!"

Sau khi vào nhà, Trần An đã quan sát xung quanh một lượt, chỉ có hai ông bà già sống trong núi thế này, có vẻ con cái cũng không ở nhà.

Đúng là bây giờ nhiều hộ không có nhiều lương thực để nuôi chúng. Nếu có chó con, không nuôi nổi thì đều cho đi, mà không cho được thì cũng có người mang chúng lên núi, để chúng tự sinh tự diệt.

Bà lão bảo Trần An cứ thế mang đi là chuyện hết sức bình thường.

Hai con chó lớn từng này, chắc đã tự mình lên núi săn mồi nhiều rồi.

Nhưng nhìn hai người già như thế, Trần An cũng không đành lòng.

Uống nước ấm, nghỉ ngơi một lát, tinh thần tỉnh táo hơn hẳn, cảm ơn bà lão rồi tiện thể hỏi đường, sau đó lại tiến vào núi non trùng điệp.

"Ở nhà bà lão có khá nhiều hạt thông, sao em không bỏ tiền ra mua luôn? Anh đoán nếu trả rẻ hơn bình thường bà cụ vẫn sẽ bán!"

Hồng Sơn nghĩ tới túi hạt thông nhỏ kia, lúc nhìn thấy nó đã huých vào người Trần An hỏi ý kiến nhưng lại bị hắn lắc đầu từ chối, anh ấy hơi khó hiểu.

"Nơi này cách Hán Trung còn xa, cứ vừa đi vừa đổi thế này, tới khi đến Hán Trung chắc cũng đủ. Nếu bây giờ mua luôn rồi vác theo sẽ rất mệt, không chịu nổi đâu. Vả lại, bà lão cũng nói rồi, chờ người bên ngoài vào đổi một số đồ, thứ bọn họ cần không chỉ có mỗi đống kim chỉ này. Đừng ngấp nghé chỗ hạt thông ấy, với tuổi tác của hai ông bà, ra khỏi núi đến trấn ở gần đó cũng khó, huống chi cũng chẳng được bao nhiêu."

"Thế còn hai con chó kia đã cho em rồi, sao em không mang đi luôn?"

"Cuộc sống của hai ông bà già còn khổ cực hơn chúng ta nhiều, vô cùng đáng thương. Mà bà lão cũng chất phác, em vẫn đang tính xem nên trả bao nhiêu thì được, chủ yếu là để lòng không áy náy."

"Ồ… Không ngờ em dễ mềm lòng thế đấy."

"Cứng hay mềm cũng còn tùy người."

"Cũng đúng."

Hai người trở lại đường Mễ Thương, bước trên con đường nhỏ hẹp như ruột dê, tiếp tục đi vào trong núi.

Dọc đường có đủ loại tùng bách lạ mọc giữa những khe đá và cả trên sườn dốc các dãy núi, to cao sừng sững, khiến núi cao tràn ngập sức sống, khiến vạn vật đua nhau khoe sắc.

Đây cũng là lần đầu tiên Hồng Sơn đi vào sâu một ngọn núi hoàn toàn xa lạ, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, anh ấy hồi hộp ngạc nhiên, bỡ ngỡ sợ sệt.

Khác với Trần An, hắn đã theo Lý Đậu Hoa vào rừng sâu núi thẳm rất nhiều lần, nên không còn thấy hiếm lạ nữa.

Thỉnh thoảng có tiếng chim hót thú gầm vang lên, khiến Hồng Sơn không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, ánh mắt liên tục nhìn ngó xung quanh, trong lòng cứ thấp thỏm.

Đi lại trong núi thế này, tâm trạng sẽ luôn nặng nề, càng đi càng vắng vẻ, càng đi càng sợ.

Đôi khi những con chim đói ở trên núi gần đó bay vun vút trong rừng, phát ra tiếng động khiến người ta giật mình thon thót, chân run run, chỉ ước có thể chắp cánh bay ra khỏi đây.

Sau khi Hồng Sơn bị một con thỏ hoang đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ dọa giật mình bèn hỏi:

"Cẩu Oa Tử, em nói xem liệu có gấu đen hoặc sói đói đột nhiên xuất hiện không? Chúng ta chẳng mang gì cả, sợ không đối phó được đâu!"

"Can đảm tiến về phía trước, đừng nghĩ vẩn vơ, cũng đừng nhìn ngó xung quanh, ban ngày sẽ không có thú hoang gì đó đâu. Lúc anh phát hiện ra bọn chúng thì bọn chúng đã chạy mất từ lâu rồi, bọn chúng còn sợ hơn con người, vả lại không có nhiều thú hoang vậy đâu."

Trần An hiểu rõ cảm giác lạ lẫm khi ở trong núi sâu của Hồng Sơn lúc này, hắn cũng từng trải qua rồi, đồng thời cũng biết tỷ lệ gặp phải thú hoang cỡ vừa đến lớn có năng lực chủ động tấn công người là rất thấp:

"Gấu đen gặp người cũng sẽ chạy, mà trong thời tiết rét buốt này, bọn chúng chui vào hang ngủ đông rồi. Còn chó sói, trừ khi là cả bầy, nếu chỉ có một con, dám đến gần thì chỉ cần mấy gậy thôi. Đi đâu cũng gặp được thú hoang thế, chẳng phải người đi săn sẽ kiếm bộn à. Nhưng thực tế thì người đi săn vào trong núi đều phải quan sát kỹ, lắng tai nghe cẩn thận, khó lắm mới có thể phát hiện ra tung tích của đám thú hoang đó, cho nên không có gì phải sợ cả."

Hồng Sơn được trấn an, thở ra một hơi dài, điều chỉnh tâm lý, đi một đoạn phát hiện đúng như Trần An nói, mới hết sợ, sau đó nhanh chân đuổi theo Trần An.