Chương 18: Trấn Đào Nguyên

Bên trong hồ lô mà hắn mang theo là hỗn hợp tiêu xay, muối ăn, bột ớt được trộn lại với nhau rồi rang lên, đây là loại gia vị thường dùng khi vào trong núi. Mỗi lần đi sẽ mất khoảng 2 ~ 3 ngày, thậm chí có khi còn dài hơn, nếu không mang theo gia vị, ở trong núi ăn gì cũng vô vị nhạt nhẽo, sẽ cảm thấy khó chịu.

Đi theo thầy hơn một năm, hắn cũng đã quen với việc chạy đôn chạy đáo để phục vụ thầy thật tốt, nếu thiếu những thứ này thì không ổn, cho dù chỉ nướng khoai tây cũng không thể thiếu.

Hai người ngồi quanh đống lửa, vừa thèm chảy nước miếng vừa lật đi lật lại. Mất hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng nướng chín con chuột tre kia, trông bề ngoài thì không đẹp lắm, Trần An cắt ra làm đôi, mỗi người một nửa, cũng được hơn nửa cân thịt, chấm muối tiêu từ từ thưởng thức.

Lớp da bên ngoài giòn khậy, phần thịt bên trong non mềm, mùi củi đốt kết hợp với mùi thơm đặc trưng của chuột tre tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo.

Hai người cũng không dám ăn quá nhanh, sợ mới ăn mấy miếng đã hết.

Ăn xong, mặc dù vẫn thèm, nhưng có thể lót dạ như thế cũng đủ rồi.

Nhân lúc trời chưa tối hẳn, hai người lại đi lấy không ít củi và lá tre về, bỏ thêm củi vào đống lửa trong sơn động để tăng nhiệt độ, sau đó trải lá tre xuống bên cạnh đống lửa rồi đi ngủ sớm.

Hai người đã vất vả cả ngày, nên vừa đặt lưng đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng hơn nửa đêm, sau khi củi đã cháy hết, hai người tỉnh giấc vì lạnh, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng gà gáy từ trong thôn, đoán khoảng 3 ~4 giờ sáng.

Cũng vừa đúng lúc.

Hai người cất tạm dụng cụ ở bên trong hang đá, ra khúc sông bên ngoài vốc nước rửa mặt, bị nước lạnh đánh úp khiến hai người hoàn toàn tỉnh táo, siết chặt quần áo trên người, xách chuột tre đi đến trấn Đào Nguyên dưới ánh trăng trong trẻo.

Trấn Đào Nguyên nằm trên đường Mễ Thương, mặc dù ở trong núi sâu, nhưng đây cũng từng là nơi tụ tập của các thương khách đến từ Tứ Xuyên và Thiểm Tây.

Trấn không lớn lắm, chỉ có một con đường lát đá xanh, hai bên là những dãy nhà cũ từng là các cửa hàng. Chỉ là hiện giờ, con đường mới vừa được khơi thông, đường Mễ Thương mà những người khuân vác cõng nhiều vật tư đi qua đã bị bỏ hoang, cũng chỉ có người sống trên núi đi hái thuốc, đi săn bắn mới đi qua con đường này, tiến sâu vào trong núi.

Trấn Đào Nguyên cũng không còn phồn thịnh náo nhiệt như ngày xưa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc dân ở các thôn xung quanh đến đó họp chợ vào ngày mùng 1, 4 và 7 âm lịch. Nhỏ nhưng có võ, trở thành nơi trao đổi vật tư ở trong núi, chỉ là không dám làm ăn lộ liễu, nên hơi vắng vẻ.

Giờ này hợp tác xã cung tiêu, các tiệm bán lẻ v.v còn chưa mở cửa, nhưng dưới ánh trăng đã có không ít người hoạt động trên đường phố rồi, ai nấy đều im hơi lặng tiếng.

Nơi này là chợ đen… Cũng không mấy sáng sủa.

Có lẽ vì hẻo lánh, trên núi cũng chưa bao giờ quản lý gắt gao như thành phố, nên mới có nhiều người xuất hiện ở chợ đen trong trấn nhỏ gần biên giới giữa hai tỉnh.

Rõ ràng là phải tưng bừng náo nhiệt, nhưng giờ lại yên tĩnh như thế, hơi lạ.

Tiếng kêu của chuột tre trở thành chiêu bài tốt nhất, Trần An và Hồng Sơn vừa ngồi xuống bên vệ đường thì đã có ba bốn người bước tới kiểm tra sau đó nhỏ giọng hỏi giá cả, nhưng nghe Trần An báo giá thì quay người rời đi, đợi thêm một lúc nữa, lại có người khác tới:

"Bán thế nào?"

Trần An nhìn người tới, sau đó ngó nghiêng hai bên, thấy không có gì bất thường, hắn mới nói nhỏ:

"Mới bắt hôm qua đấy, 1 tệ 1kg!"

"Đắt thế, có thể bớt một chút không? Thịt lợn loại một cũng chỉ có 8 hào 5 xu 1kg thôi."

Thịt lợn ở từng bộ phận có giá khác nhau, mấy chỗ ngon cũng chỉ hơn 6 hào.

"Thịt chuột tre cực kỳ ngon!"

"Có ngon đến đâu cũng không bằng thịt lợn, trong bụng con nào cũng chẳng đầy mỡ. Rẻ hơn đi, 4 hào 1kg thì tôi sẽ lấy hết."

"Nói không biết ngượng mồm, tôi chỉ cần lột da mang đến trạm thu mua của hợp tác xã cung tiêu có khi còn được nhiều tiền hơn, lại còn có thịt ăn. Chuột tre này có thể dùng làm thuốc bổ trung ích khí và giải độc đấy."

"Thế tôi nhích thêm một chút, 6 hào 1kg, không thể thêm nữa đâu, nếu cao hơn thì cậu cứ lột da mà bán."

Đúng là bình thường làm mấy món xào cũng chỉ thoa mỡ vào nồi để dùng làm dầu ăn, dù thịt rừng ngon cỡ nào cũng chẳng bằng thịt lợn nuôi người. Hơn nữa, thật ra bên hợp tác xã cung tiêu cũng không thu mua da lông của chuột tre, hoàn toàn là do Trần An thấy bộ quần áo người này mặc không tầm thường, đoán rằng không phải người vùng này nên mới bốc phét, nhưng hiệu quả tốt thật, tăng thêm hẳn 2 hào.

Hắn có thể đoán được đại khái, người tới mua chuột tre có lẽ đến từ căn tin của các cơ quan, căn tin của nhà khách hoặc một số người muốn thay đổi khẩu vị.

Bây giờ hầu hết thịt rừng bán không được giá là thật, nhưng không phải tiếc rẻ mà chẳng ai dám ăn.

Dù ở thời đại nào, con người cũng được phân chia tầng lớp, người giàu không thiếu, đương nhiên cuộc sống cũng khác một trời một vực.