Sau khi Trần Tử Khiêm chuyển hết số ngô, khoai tây và khoai lang mà cả nhà nhận được về nhà thì trời cũng đã muộn rồi.
Bởi vì công điểm không đổi được tiền, trái lại còn nợ 1 tệ hai hào tư, thế nên không thể không cắt giảm khẩu phần lương thực xuống để có thể bù vào phần lỗ này.
Bởi vì không phục nên Trần Tử Khiêm cứ tính đi tính lại, nhưng kết quả vẫn giống hệt nhau.
1 tệ hai hào tư nghe có vẻ không lớn lắm, nhưng cũng chẳng nhỏ.
Số tiền Trần An tiêu sạch kia, một hào sáu 1kg gạo, nếu chỉ ăn vào ngày Tết và những dịp lễ thì có thể mua được khoảng 45kg gạo. Nếu đổi thành ngô với giá 9 xu 1kg thì có thể mua được hơn 80kg, chứ đừng nói tới khoai tây và khoai lang với giá 5 xu 1kg.
Ít nhất cũng là lương thực một tháng của cả gia đình, nếu cứ thế biến mất thì không phải là chuyện nhỏ, một năm có mấy tháng chứ.
Quan trọng là ngay cả Trần Tử Khiêm cũng không biết Trần An đã dùng số tiền đó vào chỗ nào.
Lần này không chỉ có mỗi Trần Tử Khiêm, kể cả người vẫn luôn bảo vệ Trần An là Cảnh Ngọc Liên cũng tức sôi máu.
Cả nhà ngồi bên cạnh lò sưởi, mặt người nào người nấy đen xì.
"Khi nào nó về, nếu không giải thích rõ ràng, tao sẽ cho nó thử vị thịt rang cháy cạnh, mông chó sưng lên là như thế nào."
(mông chó: chó ở đây chỉ main, bởi main có tên mụ là Cẩu Oa Tử = chó nhỏ)
"Phải dạy cho nó một bài học để nó biết nhà có nóc."
Đôi vợ chồng già vẫn luôn bao che cho Trần An hiếm khi đồng quan điểm, đều muốn cho Trần An một trận.
Trần Bình đang ôm đứa út ngồi bên cạnh lò sưởi, bình thường anh ấy nhìn Trần An là ngứa mắt nhưng anh ấy biết tính cha mình, ông sẽ đánh thật đấy, bèn vội vàng khuyên nhủ:
"Trần An mười chín tuổi, sang năm là hai mươi, là người trưởng thành rồi. Nếu bị bố mẹ đánh, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị cười chê à, biết giấu mặt đi đâu?"
"Đúng, không thể đánh được. 15 tệ không phải ít, nhưng nói ra cũng chẳng to tát gì… Bố, mẹ, nghe nói đợt trước có người sắp kết hôn, cũng vì dùng trộm hơn 10 tệ mà không nói nên bị cả nhà mắng, nghĩ quẩn rồi chạy đi thắt cổ tự tử…"
Cù Đông Bình cũng vội vàng bênh vực, còn đưa ra ví dụ.
Vừa nghe thế, trên mặt đôi vợ chồng già đều hiện vẻ giật mình.
Cảnh Ngọc Liên hoảng sợ nói:
"Ừ, không thể đánh được, sợ thằng út nghĩ quẩn, chuyện này phải… Làm rõ đã rồi tính sau."
Trần Tử Khiêm thở dài:
"Vậy… Đành thử chút thôi!"
…
Trần An không biết kiếp trước mình bị mắng mấy ngày, hay là do thử ra kết quả, nhưng cuối cùng cả nhà vẫn che chở hắn.
Lúc này, hắn và Hồng Sơn đang quay trở lại vịnh Bàn Long theo đường núi.
Đổi mấy chỗ, bắt được tổng cổng mười ba con chuột tre.
Bận rộn cả ngày, hai người đã mệt lả.
Thấy trời sắp tối, buổi trưa chỉ nướng mấy củ khoai lang ăn lót dạ bên bờ sông, sau khi tu no nước suối, Hồng Sơn đứng dậy nhìn Trần An đang chờ ở bên cạnh:
"Cẩu Oa Tử, em thật sự không về à? Nơi này cách nhà cũng không xa lắm."
"Em không về, nếu về em sẽ bị ăn đập đấy. Tối nay, em định qua đêm trong sơn động của vịnh Bàn Long này, cách trấn cũng gần, sáng sớm mai phải lên trấn, giờ mà về thì phiền phức lắm. Anh muốn về thì cứ về, ngày mai anh tới sớm một chút là được, chúng ta sẽ lên trấn đổi tiền trước bình minh. Còn em sẽ ở tạm trong hang này một đêm."
Hồng Sơn ngẩng đầu nhìn trời, thấy trời không mây, trong núi cũng không có gió:
"Tuyết rơi trên núi cao, sương rơi vùng trũng, có lẽ tối nay sẽ đầy sương, nửa đêm rất lạnh, em chịu được không?"
"Không sao, đốt lửa là được." Trần An chẳng quan tâm.
Đã từng lên núi đi săn với thầy, ở lại trên núi vào những ngày tuyết rơi, nên không có gì phải sợ.
Hồng Sơn ngẫm nghĩ nói:
"Thôi, anh không về, anh ở lại với em, cũng tiện chăm sóc nhau… Tối nay định ăn gì?"
Trần An hơi nhíu mày, nhìn mười ba con chuột tre bị trói:
"Trông mười ba con chuột tre, anh còn sợ đói nữa sao? Nướng một con ăn."
Hồng Sơn chần chừ:
"Để bán mà!"
"Một con cũng chẳng đáng bao nhiêu!"
Trần An nhìn một con trong đó:
"Trông mày ngoan nhỉ, thế ăn mày đi… Anh Đản Tử, đốt lửa giúp em."
Khi nào thì ngoan cũng là lý do bị ăn thế?
Hồng Sơn nhìn Trần An với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn đi vào trong rừng tre kéo ít tre về, sau đó bắt đầu nhóm lửa.
Không có cách nào nấu nước nhổ lông, Trần An cứ thế để con chuột tre vừa bị cắt tiết lên đống lửa thiêu. Đi đôi với mùi lông cháy khét, lông trên người nó cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, da cũng cháy đen thui, người phồng lên như bị bơm khí.
Thừa lúc này mang đi rửa, Trần An ra sông dùng dao cạo sạch. Hắn nhanh chóng xử lý sạch sẽ, sau khi bỏ nội tạng của nó ra, hắn lại rạch mấy đường trên phần thịt dày, chặt một thanh tre rồi xiên vào, gác trên đống lửa bắt đầu nướng.