Phương Hạo Nhiên trở về tiểu viện của mình ngay sau đó. Lần đầu tiên sở hữu một công pháp cho riêng mình, hắn rất háo hức được thỏa thích đọc, nghiên cứu một cách tỉ mỉ, chậm rãi. Và, dù sao, hắn cũng cần tắm rửa, xóa đi cảm giác nhớp nháp khó chịu sau cuộc khảo thí vừa rồi.
Khi mà Phương Hạo Nhiên mở cửa phòng mình, hắn có phần sửng sốt ngạc nhiên. Trước mắt là một bóng hình, tuy có đôi phần khác biệt so với trong trí nhớ, nhưng cảm giác vẫn thật thân thiết quen thuộc như ngày nào.
Hàn Tuyết tóc còn chút ướt nhẹp, y phục trên người cũng là lớp sa y mỏng tùy tiện thay, thoạt nhìn là vừa tắm qua. Lúc này nàng nhìn nhi tử, nhất thời có phần bối rối. Dù mấy hôm trước nàng đã gặp nhi tử, nhưng đó là khi hắn đang ngủ. Bảy năm, bảy năm rồi! Đây là lần đầu tiên nàng trở về Phương gia đối mặt hắn, nhưng không thể mỉm cười âu yếm mà ôm hắn vào lòng ngay lập tức như xưa.
"Mẫu thân sao?" Phương Hạo Nhiên ngây ngốc hỏi nhỏ, chỉ là còn chưa dứt lời, một vòng tay ấm áp đã bao phủ quanh hắn. Phương Hạo Nhiên nghe được tiếng mẫu thân nghẹn ngào:
- Nhi tử, mẫu thân nhớ ngươi!
- Nhớ sao?
Phương Hạo Nhiên nằm trong cái ôm chặt của mẫu thân, cũng không có hành động gì khác, chỉ đứng đó ngây ngẩn nhìn ra khoảng không trống rỗng trước mắt. Đêm hôm trước, mẫu thân đến gặp hắn. Hắn biết, và hắn chọn cách né tránh, vờ ngủ để không đối diện trực tiếp với mẫu thân- như bây giờ.
Cảm giác nhi tử trong lòng cũng không kích động ôm lại bản thân như trong tưởng tượng, Hàn Tuyết có phần ngượng ngập buông ra nhi tử, chua xót nhìn vào ánh mắt không chút biểu cảm của hắn:
-Hạo Nhiên, ngươi không nhớ mẫu thân sao?
Phương Hạo Nhiên giật mình, thoáng lấy lại tinh thần, bình thản:
-Nhớ, rất nhớ, thậm chí đã từng nhớ đến mức có suy nghĩ ngốc nghếch là nhịn ăn, chỉ để hy vọng mẫu thân sẽ biết và trở về Phương gia, lại bên cạnh ta.
"Nhưng đó là đã từng" Phương Hạo Nhiên cười nhạt:" Mẫu thân có trở về đâu? Còn ta tuyệt thực sẽ chết đó, mẫu thân người biết không? Việc gì ta phải chết, vì một điều mà ta biết sẽ không bao giờ có thể xảy ra".
Hàn Tuyết đau lòng nhìn nhi tử, gượng cười cầm tay hắn, giọng nói có chút cầu khẩn:" Nhi tử, là ta có lỗi với ngươi. Mẫu thân từ nay sẽ luôn bên cạnh ngươi, bù đắp cho ngươi, được không?"
Phương Hạo Nhiên rút tay về, đi ngang qua Hàn Tuyết, lạnh nhạt:" Sao cũng được!"
...
Lúc Phương Hạo Nhiên thay y phục mới từ phòng tắm bước ra, mặt trời đã cao quá đỉnh đầu. Hắn ngửi thấy mùi hương đồ ăn thơm phức. Bước vào phòng, một bàn ăn nhỏ, nhưng phong phú đã được dọn sẵn. Và ngồi đó là một đạo thân ảnh mềm mại, không ai khác chính là mẫu thân Hàn Tuyết, đang mỉm cười dịu dàng nhìn hắn:" Hạo Nhiên, mau đến dùng bữa."
Phương Hạo Nhiên không đáp, hơi cúi đầu đi lại bàn ăn, định xới một bát cơm thì Hàn Tuyết đã nhanh tay lấy muôi xới cơm vào bát cho hắn. Hắn nhận lấy, gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng. Không phải lọai thịt hắn vẫn thường ăn. Nó mềm hơn, thơm hơn và ngọt hơn. Lại thử một miếng thực vật, Phương Hạo Nhiên cảm thấy có một luồng khí lưu nhè nhẹ vận chuyển khắp toàn thân một lượt rồi tụ lại đa điền. Liếc mắt nhìn những thứ trên bàn, hắn biết bữa ăn này đủ khiến một phú gia trong chớp mắt trở nên khánh kiệt.
"Ngon không?" Hàn Tuyết hỏi,vẻ mặt đầy chờ mong. "Ngon!" Phương Hạo Nhiên gật đầu:"Những thứ này rất đắt tiền sao?".
Hàn Tuyết vui vẻ khi nhi tử trả lời:"Không đắt, cho ngươi thì bao nhiêu cũng đáng giá".
"Nhưng với ta" Phương Hạo Nhiên bình thản mà nói:"Nó rất đắt, cũng không đáng giá. Những bữa ta ăn bảy năm qua, gộp lại cũng không bằng một bữa này, nhưng chúng nuôi lớn ta như hiện tại". Hắn chỉ vào bàn ăn:"Còn những thứ này thì không. Ta cần là người mẫu thân luôn bên cạnh ta sẻ chia, chứ không phải cần người mẫu thân làm đạo sư cao quí trong Hoàng gia học viện, bảy năm trời không một lá thư qua. Bỗng nhiên đột ngột xuất hiện nói sẽ bù đắp." Nói rồi Phương Hạo Nhiên cúi mặt xuống bát cơm trắng, không còn động đến những thứ "quí giá" kia nữa.
Hàn Tuyết bối rối, có chút không biết phải lam sao. Những tưởng bữa ăn này, nàng sẽ nấu thật ngon, để cho nhi tử thích thú thưởng thức, giống như lúc trước đây vậy, và tất cả sẽ lại tốt đẹp. Nhưng giờ nàng bỗng nhận ra, đã bảy năm trôi qua, mọi thứ thì không còn giống như trước được nữa. Thứ nàng có thể làm hiện tại, là cố gắng, để có thể hàn gắn lại mối quan hệ mẫu tử đã sứt mẻ.
Nhận thấy bầu không khí có vẻ gượng gạo, Hàn Tuyết rót hai ly rượu Trúc Diệp Thanh trên bàn, đưa một ly cho Phương Hạo Nhiên:
-Nhi tử, chẳng phải ngươi thích rượu Trúc Diệp Thanh sao? Để mẫu thân cùng uống với ngươi một ly.
Phương Hạo Nhiên hết nhìn ly rượu, lại nhìn chằm chằm vào mẫu thân, chăm chú:
Ta lần duy nhất uống Trúc Diệp Thanh, là bởi nhầm lẫn, chứ không phải thích!
Hàn Tuyết cũng bất kể, ngửa đầu uống luôn hai ly rượu, trong bụng hơi có phần ủy khuất. Nàng cũng đâu phải muốn rời bỏ nhi tử, tất cả chỉ vì muốn tốt cho hắn. Nhưng nhi tử không hiểu, nàng nhẫn nhịn, vì hàn gắn mối quan hệ với hắn, không tiếc bất cứ thứ gì. Đừng nói những thức quí giá trên bàn ăn kia, chỉ riêng vò Trúc Diệp Thanh này thôi, là loại Trúc Diệp Thanh trăm năm với hương thơm ngát, ngoài hương vị còn có tác dụng tăng cường tu vi. Chỉ là nhi tử một chút cũng không hiểu. Một bữa ăn này, người ăn cơm trắng, kẻ nốc rượu say mèm, kết thúc trong cảnh Phương Hạo Nhiên dìu mẫu thân lên chiếc giường duy nhất trong tiểu viện, rồi cũng ngả lưng ngủ trên đó luôn.