Chương 8: Kiều diễm xấu hổ sáng sớm

Ta quyết định rồi, chương này dù thế nào cũng phải có tí sắc, dù nhân vật chính có vô tình hay hữu ý cũng vậy. Sắc aaaaaaaaaa!

Có vẻ như mẫu thân Hàn Tuyết tửu lượng quá kém, Phương Hạo Nhiên cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết là bản thân hắn rất mệt mỏi, cứ như thế mà ngủ một giấc đến tận hoàng hôn.

Phương Hạo Nhiên mơ màng. Hắn đang cảm thấy sảng khoái vô hạn. Một đoàn mềm mại, nhu nhuyễn, lại rất co dãn khiến Hạo Nhiên hắn cứ nửa tỉnh nửa mê thích thú mà xoa nắn mãi không thôi.

- Ư!... Có tiếng rên khẽ. Phương Hạo Nhiên mặc kệ. Dường như cảm thấy xoa nắn còn chưa đủ, theo bản năng hắn đưa miệng kề sát lại gần, khẽ ngậm vào "thứ gì đó" mà mút, ban đầu là nhè nhẹ, sau lại ngày càng say mê mà bất chợt lực đạo mạnh hơn.

- Ưmmmh!

Tiếng rên có vẻ như mỗi lúc một lớn, có chút gì đó thống khổ, lại tựa như không nói nên lời, kèm theo tiếng thở dốc. Chỉ là Hạo Nhiên hắn còn đang mắt nhắm mắt mở, say mê nhấm nháp "thứ" mềm mại kia, đâu thèm mở mắt quan sát xung quanh.

Á! Cảm giác đau nhói bật chợt bên hông khiến Phương Hạo Nhiên choàng tỉnh. Liếc nhìn sang một bên, đã thấy một đạo a na mạn diệu dáng người, này một thân thành thục động nhân khí chất, tuyệt không phải thanh xuân tiểu cô nương như vị " Phương Ngọc Lam" muội muội kia có thể có được. Mái tóc thật dài xõa ra, tạo thành một cái cao nhã đoan trang phụ nhân, thấp thoáng lộ ra thẳng tắp tuyết trắng gáy ngọc.

Nhưng đó còn chưa phải là tất cả, Phương Hạo Nhiên ngây ngốc. Mẫu thân Hàn Tuyết giờ này mỹ mão ửng hồng, hơi thở dồn dập, trước ngực lớp sa y mỏng ướt đẫm một mảng lớn, mơ hồ ẩn hiện hai điểm đỏ hồng mê người.

Tưởng tượng lại hành động của mình trong lúc mơ màng kia, cộng với tình cảnh của mẫu thân hiện giờ, Phương Hạo Nhiên có phần bất an. Có vẻ như, hắn vừa làm một việc RẤT KHÔNG TỐT, dù là vô tình trong khi ngủ.

Bất quá, cảnh tượng trước mắt Phương Hạo Nhiên hiện giờ, như có một ma lực, một sức hút kì lạ khiến hắn không tài nào ngoảnh sang chỗ khác. Chỉ là Hàn Tuyết ngay lập tức lấy tay che trước ngực, trên mặt ẩn ẩn một tia tức giận, kia một đôi mỹ mâu trừng trừng:

- Mau xoay người sang chỗ khác!

Thân là Hàn gia đại tiểu thư nàng, một loại không giận mà uy, cao cao tại thượng tư thái này nhất thời để cho nhi tử cả người cảm thấy sợ sệt. Tuy trong lòng hận không thể nhìn ngắm lâu hơn, vẫn là theo lời xoay người đi. Chỉ là, nguyên bản nằm sát mép giường, như vậy một cái xoay người, chợt ngã rơi xuống đất.

"Cốp!" cái trán va chạm nền nhà phát ra tiếng trầm đục, Phương Hạo Nhiên rên rỉ.

"Ngươi tiểu tử này!"

Hàn Tuyết khoác thêm ngoại y, xuống giường vội tới bên nhi tử nâng hắn dậy:" Sao lại bất cẩn như vậy này? Cho ta xem một chút vết thương có nặng hay không."

Nhàn nhạt mùi hương, để cho Hạo Nhiên cảm thấy một trận tâm động. Vừa mới ban nãy kí ức, để cho hắn không thể nào quên. Đặc biệt là mẫu thân cái kia nhô cao đầy đặn bộ ngực, lúc này phủ thêm một lớp sa y, chống lên hai tòa núi non cao vút.

"Ai! Nhẹ một điểm, đau quá!" Phương Hạo Nhiên cả người run lên, vôi đẩy ra Hàn Tuyết khi mà ngón tay nàng đụng phải một khối sưng lên trên trán hắn.

"Đáng đời!"

Nghĩ tới nhi tử vừa rồi cái kia ánh mắt, để cho Hàn Tuyết tâm cảm thấy tức giận. Chỉ là, lại nhìn vết thương trên trán hắn, không khỏi đau xót. Những lời trách móc ra khỏi miệng đã thành những lời ân cần:" Ngươi trước ngồi yên đừng cử động, mẫu thân đi y phòng giúp ngươi lấy thuốc xoa, như vậy mới nhanh chóng hết sưng."

"Ân!" Phương Hạo Nhiên ngây ngốc gật đầu nhìn mẫu thân rời đi. Cái kia mạn diệu thân ảnh, cao gầy dáng người, so với hắn tựu là không sai biệt bao nhiêu.

-"Ba"

Một tiếng vỗ vang lên, Phương Hạo Nhiên hung hăng cho mình một bạt tai, hắn thật sâu thở dài:

" Này ta là như thế nào? Tại sao vừa nãy bỗng trở nên háo sắc như vậy? Lại với chính mình mẫu thân dùng cái ánh mắt đó, còn cả những suy nghĩ kia"

Trước đây, hắn với mẫu thân, dù là tắm chung cũng không có loại phản ứng này, nhưng là hiện tại... "Chẳng lẽ là bởi ta đã lâu không gặp mẫu thân? Lâu đến mức ta không còn đem nàng coi như mẫu thân thật sự. Nhưng là nàng thật sự, như một giấc mơ kia, là ta chọn nàng để có thể thai nghén linh thể này. Rốt cuộc ta có nên coi nàng thật sự như mẫu thân hay không để đối đãi này?"

Mẫu thân, là như vậy thành thục xinh đẹp. Nghĩ đến phụ thân, không! Là Phương Thiên Vũ, ánh mắt hắn bỗng trở nên ghen tỵ. Dù là mối quan hệ bọn hắn không tốt, nhưng trên danh nghĩa chính là phu thê. Không khỏi thở dài:" Ài, đến bao giờ ta mới có thể như hắn cưới một nương tử xinh đẹp như mẫu thân về?"

Phương Hạo Nhiên ngồi phịch xuống giường, cùng lúc một âm thanh thập phần tà ác vang lên trong đầu hắn:" Một cái, chỉ một thôi sao? Giống như Phương Thiên Vũ phụ thân ngươi, hắn lại có bao nhiêu thê thiếp. Mẫu thân ngươi dù xinh đẹp nhất, cao quí nhất, là Hàn gia đại tiểu thư thì sao? Bất quá cũng là một trong đó".

Phương Hạo Nhiên cảm thấy kích động: Ai nói nam nhân chỉ có thể có một nữ nhân? Những người đó chỉ là không có năng lực mà thôi. Mà ta này?

Phương Hạo Nhiên ngập ngừng:

-" Có lẽ, còn có thể, ta cũng đem làm mẫu thân vi ta thê tử..."

"Mẫu thân" hai từ đó giờ này, như một hạt giống tà ác nảy sinh trong tâm trí hắn. Có lẽ không bao lâu nữa, chờ đợi Phương Hạo Nhiên phía trước sẽ là thâm uyên vô tận.

Nhưng như vậy thì đã sao? Tựa như một câu nói kia:

"Một khi thiên tử hậu cung ngàn giai lệ Đâu thèm sau lưng hồng thủy ngập đầu Họa phúc nhân gian cũng thế Thủy chung bất quá hồi phồn hoa."

Cứ như thế, chút oán hận mẫu thân bỏ đi bao năm qua của Phương Hạo Nhiên cũng tiêu tan.