Tháng 7 tiết trời nóng bức. Dù nói người tu hành không chịu ảnh hưởng, bất quá đối với những kẻ đi theo lối luyện thể như Phương Hạo Nhiên mà nói, đây quả thực không chút dễ chịu. Hắn dứt khoát một hơi vứt sạch phụ tải ở trên người, quả nhiên cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tính đi tính lại, cái này phụ tải, một mực mặc lên người cũng không được mấy hôm. Phương Hạo Nhiên một mực cảm thấy hắn đây không phải không kiên trì nổi, chẳng qua lúc nào nên nghỉ, vậy thì nghỉ. Tu luyện mục đích làm gì? Còn không phải để cho nhân sinh có thể thoải mái chút? Vậy được rồi!
Lại nói, việc tu luyện, cũng không phải ngày một ngày hai. Chính là thật lười một ngày, cũng không ảnh hưởng đại cục, liền thành thật một ngày sinh hoạt bình thường a!
Phương Hạo Nhiên thầm nghĩ. Mà lại, như là sinh hoạt bình thường mà nói, chính là ăn, ngủ, làm việc. Đối với hắn lúc này mà nói, hẳn là đi học sao? Hắn lẩm bẩm:
-Hay là đi học?
Nói đến, cũng thật buồn cười. Hắn vốn ban đầu đến Hoàng gia học việc cùng Hàn Tuyết, mục đích chính vẫn là để học tập đấy! Nhưng là, ngoại trừ buổi đầu trắc thí thực lực, hắn tựu thì đi vào bí cảnh, sau đó lại là đi theo viện trưởng học tập kết giới, ngẫm lại, đều không biết bản thân có còn được tính hay không chân chính học sinh bình thường.
Như vậy, chỉ có thể nói thiên tài nhân sinh vẫn là khác biệt thường nhân sao?
Phương Hạo Nhiên có chút tự luyến thầm nghĩ.
Hoàng gia học viện diện tích quả thực lớn đến mức khoa trương. Tất nhiên, đấy là tính tổng diện tích bao gồm cả khu vực chỗ ở của lão sư cũng như học viên. Về phần địa điểm dạy học, kì thực cũng không khác biệt là bao.
Phương Hạo Nhiên quyết định đi bộ. Thứ nhất là bởi vì từ chỗ hắn đến nơi cũng không xa. Mà thứ hai, tự nhiên là bởi vì...hắn thích?
Nói nhảm, bất quá là đi học mà thôi, liền giảng cứu một từ: Yêu thích!
-Uy, ngốc tử, nghĩ cái gì đấy?
-Ừm?
Có chút giật mình vội tập trung quan sát xung quanh. Thì ra vừa đi vừa mải nghĩ linh tinh, hắn vậy mà đã đến nơi. n, chính là trước của học viện.
-Này, nói ngươi đây!
Phương Ngọc Lam có chút mất hứng kêu lên. Tiểu bại hoại này thật sự làm nàng cảm thấy bực mình. Từ sau cái ngày mà đối với Phương Ngọc Lam mà nói, là vô cùng đặc biệt kia, cô ta còn chưa gặp lại hắn đấy! Nào có đạo lý như vậy a! Nữ nhi gia nhà người ta, ăn xong liền chạy biệt tăm, quá dọa người!
-A, là Phương tỷ tỷ sao?
Phương Hạo Nhiên rốt cuộc thu hồi ánh mắt, đối với Phương Ngọc Lam đang khoanh trước ngực, ánh mắt hung hung mà trừng hắn, tỏ vẻ căm tức:
-Tên hỗn đản nào làm Phương tỷ tỷ tức giận rồi? Tỷ tỷ, ngươi cứ việc báo tên, còn lại để ta
-Để ngươi? Ngươi làm gì?
Phương Ngọc Lam ánh mắt trở nên nguy hiểm.
- n?
Phương Hạo Nhiên ngập ngừng:
-Thật có người làm tỷ tức giận à? Cái này…
Chợt vỗ hông:
-Con bà nó vậy mà thật có! Là ai, ta liền đi đánh hắn!
-Phi, vậy ngươi liền đánh Phương Hạo Nhiên cho ta, hung hăng đánh, tốt nhất là cho hắn thành đầu heo, cái này bại hoại!
Phương Ngọc Lam nổi giận mắng.
-Được, để ta đi đánh cái này hỗn đản…
Phương Hạo Nhiên chợt dừng lại, nhìn Phương Ngọc Lam yếu ớt:
-Cái kia...Phương tỷ tỷ, học viện còn người nào khác gọi là Phương Hạo Nhiên sao?
-Ngươi cứ nói đi!
Phương Ngọc Lam đạo.
-Kia...ta tưởng hai người chúng ta quan hệ trong lúc đó hẳn là "phi thường" tốt a! Ta lúc nào bại hoại rồi? Phương tỷ tỷ sao lại muốn đánh ta a!
Phương Hạo Nhiên ấm ức phân trần.
-Tốt cái đầu ngươi
Phương Ngọc Lam tiếp tục mắng:
-Cũng không nghĩ lại xem ngươi đối với ta thế nào, còn có mặt mũi nói!
Phương Hạo Nhiên nhìn Phương Ngọc Lam nổi giận, hơi cúi đầu nghĩ một lúc, đoạn nhìn lên:
-Cho nên là, tỷ tỷ nghĩ ta rồi? Có hay không rất muốn ta?
Phương Ngọc Lam trắng nõn gương mặt trong nháy mắt hồng hồng, biểu cảm lại vẫn như cũ khá hung:
-Cái gì ai nghĩ ngươi, tưởng đẹp! Ngô…
Nàng vừa dứt lời, tầm mắt đã bị một thân ảnh choán lấy. Còn chưa kịp định thần, đã nghe tiếng nam nhân nói thầm bên tai:
-Ta cũng nghĩ tỷ tỷ a!
Phương Ngọc Lam nhìn xung quanh, bởi vì hiện tại chuẩn bị đến giờ, học sinh khá là vội vàng, cũng không người lý đến bọn họ. Có thể là nàng da mặt mỏng, nào dám trước nhiều người qua lại thế này cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp, vội cố đẩy Phương Hạo Nhiên ra:
-Có gì đứng nói chuyện, khác táy máy.
-Tỷ còn giận sao?
Phương Hạo Nhiên mặc cho Phương Ngọc Lam cố đẩy hắn ra, hai tay vẫn là ôm chặt Phương Ngọc Lam vào lòng. Mà Phương Ngọc Lam, cảm thấy nam nhân không có ý định buông nàng ra, cũng đành thôi. Nghe hắn hỏi, liền tại trên vai hắn cắn nhẹ một cái:
-Giận a, sao lại không? Bại hoại, ngươi ý định có phải là muốn ăn xong chùi mép, chiếm lấy ta trong sạch sau đó liền chạy?
Phương Hạo Nhiên nghe vậy hơi nhíu mày, hai tay áp lên má nàng, để cho Phương Ngọc Lam nhìn vào hắn chăm chú, nói:
-Ta là người như vậy a? Nếu không, bây giờ liền hôn ngươi chứng minh?
-Cái kia chứng mình được gì?
Đối với Phương Hạo Nhiên chăm chú, Phương Ngọc Lam ánh mắt hơi né tránh, miệng vẫn lẩm bẩm
-Chí ít chứng minh được ta đối với ngươi yêu thích, cũng không có ý định trốn tránh nha, ta thân ái tỷ tỷ.
Kia, Phương Ngọc Lam nhỏ giọng như thầm thì:
-Vậy ngươi vì sao...vì sao hôm đó chiếm lấy ta rồi...những ngày sau thì không đến tìm ta a?
-Ta oan uổng a!
Phương Hạo Nhiên phân trần:
-Ta sau hôm kia cũng muốn đến tìm tỷ tỷ. Chỉ là, sau đó học viện bí cảnh mở ra nha, ta chính là phải đi vào.
-Hừ, tiểu bại hoại đừng lừa ta. Bí cảnh cũng đã kết thúc một thời gian rồi
Phương Ngọc Lam bĩu môi.
- y, là như vậy, sau đó viện trưởng lão đầu kia thấy ta thiên phú xuất sắc, liền muốn dốc túi truyền thụ y bát. Ta nhìn viện trưởng tuổi già sức yếu, cũng không nỡ, bèn theo lão học tập, cho đến hôm qua mới về nhà a. Mà lại, Phương tỷ tỷ,ta hôm nay liền đi học, còn không phải vì để gặp ngươi này?
-Thật?
Phương Ngọc Lam nghe Phương Hạo Nhiên trình bày, có chút tin tưởng. Dù sao bí cảnh nàng là biết. Cho đến theo viện trưởng học tập, hắn hẳn cũng không phải nói láo.
-Vô cùng chân thật!
Phương Hạo Nhiên gật đầu khẳng định, trong lòng thầm nghĩ: "Không sai, trừ đoạn kia thời gian ở bên Tình di mà nói, ta thực rất bận, không phải chơi!"
-Vậy...được rồi!
Phương Ngọc Lam ngập ngừng:
-Tha cho ngươi lần này
-Đến, Phương tỷ tỷ, lâu ngày không gặp, hôn một cái!
Phương Hạo Nhiên cười hì hì, tại trên môi Phương Ngọc Lam ấn xuống, thuận tiện nhấm nhám vị son môi của nàng.
n, thật mềm, thật hương!
-Phi, không biết xấu hổ.
Phương Ngọc Lam vội đẩy hắn ra, lần này là thật:
-Xấu hổ hay không a ngươi. Giữa ban ngày ban mặt, lại còn nhiều người qua đường như vậy. Ngươi...không muốn mặt!
Phương Hạo Nhiên có chút vô tội dang tay:
-Này giữa ban ngày ta đồng ý, chính là
Hắn dang tay:
-Làm gì có ai?
Này cũng bình thường, Phương Hạo Nhiên đến học viện, vốn là sát giờ, cùng Phương Ngọc Lam ôm ấp chán ngán một hồi, đã vào giờ học, không vắng người mới lạ
Phương Ngọc Lam nhìn quanh, ban nãy còn người qua lại liên tiếp trước của học viện, bây giờ đã vắng ngắt, liền gấp:
-Tiểu bại hoại, đều tại ngươi làm trễ giờ.
Nói xong xách váy chạy gấp. Phương Hạo Nhiên cũng không vội, đứng nhìn Phương Ngọc Lam tư thái. Nàng ta hôm nay một thân hoàng sắc váy dài, tóc buộc gọn đằng sau, nhìn qua còn rất dịu dàng. Thầm chép miệng:
-Phương tỷ tỷ còn là thật đẹp đây!
Nói xong cũng liền rảo bước. Hắn cũng chưa quên bản thân hôm nay, nhưng là đi học đấy!
Lời tác giả:
Bởi vì lượt đọc có thể là ảo, tuy nhiên lượt like thì khác, bởi vì mỗi tài khoản chỉ có thể like 1 chương 1 lần a!
Cho nên, ta cầu 1 like, không tính là quá phận đi?!