-Được rồi, này!
Tống Ngọc Tình nhẹ đẩy Phương Hạo Nhiên ra. Nàng đối với nam hài này, trong lòng có lẽ thực sự thích, chỉ là như thế, còn là chưa đủ đấy! Cô ta chung quy vẫn không dám để hắn cùng mình suốt một đêm, khẽ nói:
-Ta cần nghỉ ngơi.
Phương Hạo Nhiên nghe vậy hơi có vẻ không vui:
-Tình di không muốn ta à!
-Ngoan!
Tống Ngọc Tình khẽ thở một hơi:
- Đường còn rất dài a!
Đoạn nhìn Phương Hạo Nhiên, hỏi:
-Ngươi yêu thích ta sao?
-Thích, phi thường thích.
Phương Hạo Nhiên nghe nàng hỏi vậy có chút không vui, nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí vô cùng khẳng định.
-Vậy về đi, được không?
Tống Ngọc Tình giọng nhẹ nhàng, dường như mang chút khẩn cầu, nàng hiện tại thực sự, chưa đủ can đảm.
-Này...được rồi.
Phương Hạo Nhiên thấy Tống Ngọc Tình như vậy, cũng không nỡ bắt em nàng. Đưa tay đặt lên má nữ viện trưởng vuốt ve:
-Vốn nghĩ đến, ta cảm giác, đối với a di, dù là hiện tại, cho đến mãi sau này, vẫn luôn là không đổi, cho nên cơ hồ không chút giữ lại. Bây giờ xem ra, vẫn thật vội vã chút.
Hắn rụt tay lại, đứng lên nhìn nàng:
-Nhưng là, nếu a di cảm giác có chút gì đó chưa đủ, ta... sẵn sàng chờ a! Thật! Bởi vì, Tống Ngọc Tình, ta thích ngươi a!
Nói rồi đi thẳng một mạch. Mà Tống Ngọc Tình im lặng nhìn theo bóng lưng tiểu nam hài, trong lòng chợt xuyến xao.
...
-Thật là thơm!
Phương Hạo Nhiên vốn còn đang có chút phiền nào trong lòng sau khi rời khỏi chỗ Tống Ngọc Tình, hiện tại liền bỗng quên mất. Hắn ngẩng đầu, thì ra bất tri bất giác, vậy mà đã về đến "nhà". Không sai, là nhà. Không phải Phương gia đại viện rộng rãi kia, mà là tại nơi này gian phòng nhỏ của học viện, bởi vì nơi có Hàn Tuyết, đối với hắn mà nói, đều là nhà. Mà hiện tại, mùi hương đang trêu đùa với thính giác của hắn. Phương Hạo Nhiên dám chắc, mẫu thân, nàng đang đợi hắn a!
Trong lòng chợt có chút không thoải mái. Dù cho Phương Hạo Nhiên cảm giác hắn đối với Tống Ngọc Tình thích, là không sai. Chỉ là nghĩ đến bản thân tại chỗ Tống Ngọc Tình chạy đi về, mà lại mẫu thân nàng bên này vẫn như cũ chờ ta, nói thế nào đều cảm giác thật tự trách. Bước chân không tự chủ nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ:
-Nhiều bồi nàng sao?
-Nghĩ gì mà thất thần vậy này?
Hàn Tuyết nhìn lấy nhi tử đầy quan tâm. Dù cho hắn đối với nàng tồn lấy bất hảo ý, dù cho đó thật sự đại nghịch bất đạo đi nữa, chỉ cần hắn không thực làm gì, Hàn Tuyết liền sẽ một mực yêu thương, một mực dung túng. Bởi vì đứa nhỏ trước mặt này, hắn là của nàng nhi tử a!
Phương Hạo Nhiên nhìn món ăn đã được Hàn Tuyết bày biện sẵn chỉ chờ hắn động đũa, cũng không biết nàng trong lòng, thương hắn so với hắn nghĩ, nhiều lắm! Hồi tưởng đến bản thân một mực nghĩ đến Tống Ngọc Tình mà không nghĩ đến mẫu thân, áy náy:
-Kì thực, ta sớm đã từ chỗ viện trưởng rời đi
-Ân?
Hàn Tuyết có chút lơ đễnh:
-Hẳn là đi! Mẫu thân sớm đoán được.
-Cho nên
Phương Hạo Nhiên cẩn thận:
-Ngươi không giận ta sao?
-Híc...
Hàn Tuyết chợt bật cười:
-Ngốc nhi tử, nói cái gì đó. Ngươi rời đi chỗ nào ta còn quản ngươi sao? Trong mắt ngươi mẫu thân là loại này người quản ngươi đi đâu làm gì đều phải báo cáo sao?
-A không
Phương Hạo Nhiên vội lắc đầu. Xem ra tâm tư nghĩ nhiều quá liền sẽ rối loạn. Xác thực như lời Hàn Tuyết nói, hắn đi đâu làm gì, đối với nàng hẳn cũng không có vấn đề. Chỉ là, đó không bao gồm việc chạy đến chỗ nữ nhân khác nói chuyện cảm tình a. Mà lại, chuyện này cũng không tốt thú nhận, bèn khẽ lẩm bẩm:
-Quên đi!
-Sao? Ta nhi tử hôm nay nhưng là lạ, có tâm sự rồi? Là cô nương nào ưa thích sao?
Hàn Tuyết gặp Phương Hạo Nhiên tâm trạng không đúng, mở lời trêu đùa.
-Mẫu thân!
Phương Hạo Nhiên không để tâm đến mấy lời trêu đùa vừa rồi, đối với Hàn Tuyết chợt nghiêm túc gọi:
-Ta từ nay thì nhiều bồi ngươi. Mẫu thân sẽ không ngại ta phiền phức đi?
Hàn Tuyết hơi có vẻ ái ngại:
-Nhi tử, ngươi thật không có việc gì sao? Luôn cảm giác ngươi bản thân hôm nay có chút là lạ.
-Trả lời ta!
Phương Hạo Nhiên chăm chú.
-Này...
Hàn Tuyết hơi ngập ngừng, rồi, chợt khóe mắt cong hình trăng rằm, nhoẻn miệng cười:
-Ngươi nhiều bồi ta, còn sợ ta ngại phiền? A ui, nhà ta nhi tử rốt cuộc trưởng thành, hiểu được đau lòng mẫu thân nha!
Phương Hạo Nhiên nghe vậy không phục:
-Ta vốn không nhỏ.
-Vâng vâng, vốn không nhỏ, còn là tiểu nam nhân đâu!
-Hừ
Phươn Hạo Nhiên cúi mặt dùng bữa. Cũng không thể thật kể với nàng hắn đối với nữ nhân khác làm loạn a! Mà lại, như vậy cũng tốt, lần sau nếu có cơ hội, liền để mẫu thân nàng mình bạch cái gọi là "mua dây buộc mình", kia để xem lúc đó, nàng còn dám nói hắn còn nhỏ không.
Bởi vì đã khuya, Phương Hạo Nhiên cảm giác đói bụng, lại thêm Hàn Tuyết tay nghề vốn rất tốt, thành thử hắn liền phong quyển tàn vân một trận quét sạch, sau đó liền chạy đi ngủ. Không có cách, thật sự đối với Phương Hạo Nhiên mà nói, từ Tống Ngọc Tình chỗ đi về, cảm giác rất lâu, có thứ gì đó dường như đã thay đổi
-Ta, vẫn là ta, phải không?
Hắn khẽ lẩm bẩm. Cảm giác suy tư trong đầu này, thật khiên người ta chán ghét.
-Ngủ đi!
Phương Hạo Nhiên tự nhủ. Nhắm mắt, quên đi những suy nghĩ vẩn vơ. Ngày mai, hắn lại là hắn, mẫu thân, phó viện trưởng, phương tỷ tỷ,...
Ngày mai, sẽ là thứ gì đó mới mẻ. Ngày mai, sẽ lại là một bắt đầu mới, chắc chắn là!
3 năm rồi, ha ha. Cảm giác muốn che mặt, lại không nỡ. Tốt xấu gì, cũng là ta năm đó. Đến mức hôm nay, dù thay đổi, vẫn là ta. Sẽ là một sự bắt đầu...
27/1/2021. Tuyệt đối không được bỏ rơi!