Chương 62: Ý nghĩa của kết giới

“Khi mà con người ta quá mức nhập tâm vào việc gì đó, như vậy sẽ cảm thấy từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, dường như chỉ là mới thoáng qua.”

Phương Hạo Nhiên có đôi lúc vừa tạo kết giới vừa nghĩ: “Ta cảm giác bản thân thường xuyên ăn vặt thì phải?

Hắn nhìn ra bên ngoài, dù tiểu viện đã được bao phủ bởi lớp kết giới mờ mờ của việc trưởng, không khó để nhận ra bên ngoài trời đang tối dần, hẳn là sắp xế chiều.

“Xoạt xoạt!”

Có tiếng bước chân chậm rãi, giọng viện trưởng từ xa vọng lại:

“Thế nào, rốt cuộc cũng nắm rõ kết giới một chút đi?”

Phương Hạo Nhiên bĩu môi:

“Cũng chỉ gần một ngày, như vậy mà viện trưởng lão nhân gia ngài nói đi đâu đâu.”

Viện trưởng vuốt râu từ tốn, một bộ dạng cao thâm khó lường:” Ha ha, gần một ngày? Xem ra ngươi rất chú tâm tu luyện a. Bất quá, dù là vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bản thân dùng bữa hơi nhiều ư?”

“Ơ!” Phương Hạo Nhiên chợt nhớ ra. Hắn thừa nhận chỉ là gần một ngày, mà...hình như...hắn dùng qua khá nhiều bữa ăn rồi thì phải...có gì đó sai sai! Chỉ là, không nghĩ đến thì thôi, một khi đã nghĩ đến, liền bực mình. Chẳng phải là một ít đồ ăn vặt điểm tâm thôi sao? Như vậy liền nhìn cho giống điểm tâm một tí, có được không?

Hắn thề, điểm tâm của viện trưởng đưa ra, ngoài cơm canh cũng chỉ có rau dưa. Như thế khác quái gì đem rượu Trúc Diệp Thanh hảo hạng đem nhắm với cơm nguội. Chỉ nghĩ thôi đã muốn đập đầu vào tường. Quá là dọa người!

“Viện trưởng, điểm tâm của ngài cũng quá là đặc biệt đi, rất là...đẳng cấp! Ta e đời này kiếp này, cũng không thể nếm lại thứ điểm tâm giống như của ngài, lần thứ hai”

“Ân ân” Viện trưởng khép hờ mắt, ngồi vuốt râu hơi gật gù:

“Lẽ dĩ nhiên, điểm tâm của lão nhân gia ta, đâu phải kẻ nào cũng có vinh hạnh được dùng, thậm chí kể cả mấy lão...ân, cái gì? Tiểu tử, ngươi nên học lại cách sử dụng từ ngữ a. Là dùng bữa, khác với điểm tâm”

Lão chân thành uốn nắn.

“Ôi chời ơi, người già đều hay nhầm lẫn như vậy sao?” Phương Hạo Nhiên thầm nghĩ. Rõ ràng là điểm tâm trong ngày liền bị coi thành bữa chính. Hắn cẩn thận :

“Là, trừ sáng trưa tối ba bữa ăn chính này, những bữa ăn nhẹ khác người ta thường gọi là dùng điểm tâm, đúng không ạ?”

“Chứ còn gì nữa! Lão nhân gia ta già nhưng còn chưa có lú lẫn”

“À, như vậy” Phương Hạo Nhiên càng cẩn thận: “Hẳn là nên nói, dùng điểm tâm?”

Viện trưởng rốt cuộc cũng có cảm giác bức bối, lão vốn muốn tỏ ra cao thâm một chút, cho tên nhóc này tự nhận ra sự việc, như vậy rất có cảm giác thành tựu. Đáng tiếc, rốt cục bây giờ, sống đến bằng này tuổi, lão mới hiểu “ đàn gảy tai trâu” là như thế nào.

“Tiểu tử, từ lúc ngươi luyện tập kết giới đến giờ, thời gian đã gần một tháng rồi, cũng ngốn của lão nhân gia ta không ít cơm gạo rồi, nên là, làm ơn nghe ta được không? Ngươi là dùng bữa, dùng bữa chính thức ở đây gần cả tháng rồi.”

Sợ chưa thông não được hẳn, lão lại chỉ tay lên trên, bổ sung:

“Ngươi thấy kết giới chứ? Là lão nhân gia ta tạo ra, sử dụng một ít thời gian pháp tắc thay đổi thời gian bên ngoài và bên trong kết giới. Bên ngoài ngươi nhìn có thể là gần một ngày trôi qua, kì thực bên trong trong này đã gần cả tháng.”

A! Những lời viện trưởng nói quả thật gây chấn động không nhẹ với hắn.

“Ngươi hiểu ý nghĩa của kết giới sao? Là ngăn cách, ngăn cách giữa bên ngoài và bên trong kết giới. Cho nên bên ngoài thế nào, mặc kệ nó! Mà bên trong kết giới, là do ngươi!”

“Vậy tại sao ta không thể như viện trưởng ngài, thay đổi thời gian bên ngoài và bên trong kết giới?” Phương Hạo Nhiên hiếm khi quan tâm vấn đề như vậy, nghiêm túc học hỏi.

“Cái này liên quan đến pháp tắc, mà pháp tắc... Mà thôi, bằng chút tu vi của ngươi hiện tại, quên đi. Lúc nào đủ tu vi, sẽ tự hiểu thôi!”

Lão phẩy tay” Được rồi, cũng tối. Ngươi về đi!”