Hừ, cái này là làm sao!
Phương Hạo Nhiên tức tối đứng trong sân lẩm bẩm. Hắn lúc trước đọc cuốn sổ ghi chép mà viện trưởng đưa cho, cảm thấy cũng không khó lắm, vì vậy bèn hăng hái bừng bừng đi thực hiện. Tuy nhiên, đời không như là mơ. Trong tay không ngừng biến ảo các loại ấn pháp, nhưng thủy chung vẫn không thấy được kết quả, dù cho đã làm đi làm lại trăm lần, ngàn lần, cũng vẫn thế.
Điều này, đối với một kẻ trước nay vẫn thường không coi trọng sự khó khăn trong tu luyện như hắn, cảm thấy có chút phát điên.
"Không lẽ, quả thực phải đi hỏi một chút sao?"
Phương Hạo Nhiên có chút chần chừ. Nhớ lại thái độ hời hợt khi viện trưởng giảng giải kinh nghiệm cho mình, bây giờ lại vác cái mặt mo đi gặp người ta cầu chỉ dẫn, hắn đều thấy da mặt nóng bừng a!
Nhưng mà, cái trò kết giới này, học thì khó, nhưng không học lại tiếc. Phương Hạo Nhiên nếu như là buông bỏ, cũng cảm thấy có chút không nỡ. Mà cũng phải nói, hắn với việc tu luyện hiếm khi lại có hứng thú như thế này, lấy một ví dụ đơn giản như, mấy đống sắt lúc trước treo trên người, sớm đã bị tháo vứt từ lâu.
"Con bà nó, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?"
Rốt cuộc thì hắn cũng không dằn được nữa phải khó chịu chửi một câu, lại ngẩng đầu lên trời chửi thêm câu nữa
"Con em ngươi, một lần này nữa mà không làm được, coi như ta thua."
Nói rồi, bèn tập trung nhớ lại những điều đã được giảng qua, kết hợp với những ghi chú trong cuốn sổ, quả nhiên thông suốt rất nhiều. Hai tay tuần tự thi triển ấn pháp, tâm niệm khẽ động, một cỗ ý thức hùng hậu từ bản thân phát ra, ngưng tụ phía trước thành một tấm màng mỏng màu tím nhàn nhạt.
"Oa ha ha!"
Phương Hạo Nhiên đắc ý ngẩng đầu lên trời cười dài, kết giới là cái gì vậy, rất khó sao?
Chỉ là, tiếng cười của hắn còn chưa dứt, đảo mắt qua một tí, liền có cảm giác muốn khóc, kết giới vừa tạo ra đâu mất rồi?
"Được rồi, kết giới chết tiệt! Ngươi thắng!"
Ai đó dùng giọng mất hết sức lực.
Phương Hạo Nhiên rốt cuộc cũng phải tìm đến viện trưởng, tự nhiên là không thiếu được một màn đầy tâm huyết của bậc trưởng giả
"Ta nói tiểu tử ngươi cuối cùng cũng hiểu được sao? Chuyện gì khi bắt đầu cũng cần chú tâm, không thể hời hợt, hiểu không?"
Phương Hạo Nhiên ấm ức cúi đầu không phản bác được.
"Hời hợt với kiến thức thì cũng thôi, nhưng lại còn hời hợt cả đến với một người đàn ông chân chính, một người thầy đầy vĩ đại như ta đây mới là không thể chấp nhận được, ngươi hiểu không?"
"Hiểu cái rắm!"
Hắn thầm khinh bỉ trong lòng. Viện trưởng này cũng quá tận dụng cơ hội khoe mẽ đi! Nhìn thế nào cũng ra một lão già hom hem mà kêu là một người đàn ông chân chính mới ghê chứ! Còn cả cái gì mà người thầy đầy vĩ đại nữa. Lão không biết, chỉ cần từ ngoài cổng học viện, đố lão bước vào được nửa bước, bởi có mấy ai biết mặt viện trưởng nó như thế nào đâu, quanh năm ở trong cái tiểu viện này.
Phương Hạo Nhiên giờ mới biết, hóa ra, da trâu cũng có thể thổi như vậy.
"Ách"
Viện trưởng dù sao cũng đã nhiều tuổi,đều thành tinh cả rồi. Nhìn vẻ mặt đầy khinh bỉ của Phương Hạo Nhiên, rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng, vội chuyển đề tài
"Cái kia... kết giới, tựu là làm thế này"
Vừa nói, trên người lão liền tỏa ra một loại cảm giác đặc biệt, Phương Hạo Nhiên biết đó là tinh thần lực. Cũng giống như hắn lúc trước, theo hai tay kết ấn, bao bọc quanh viện trưởng là một tàng kết giới màu vàng đậm.
Phương Hạo Nhiên trố mắt ra nhìn, một mặt để quan sát xem bản thân rốt cuộc sai ở đâu, mặt khác cũng là có chút trông chờ cho kết giới này nhanh chóng tự tan biến đi, giống cái của hắn.
Người ta nói, muốn làm giảm đau thương của bản thân, cách tốt nhất là cười vào nỗi đau thằng khác a!
"Được rồi, tiểu tử cũng không cần quá chăm chú như thế. Có ta ở đây, điều gì không hiểu cứ hỏi, chẳng mấy chốc sẽ làm được thôi!"
Viện trưởng nhìn một bộ dạng kia của hắn, rất có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy, hòa ái nói. Nếu mà lão biết ý nghĩ thực sự của Phương Hạo Nhiên là đang trông cho kết giới của lão biến mất, phỏng chừng tức lộn ruột.
Phương Hạo Nhiên mắt to mắt nhỏ trừng hồi lâu, rốt cuộc cũng đau khổ từ bỏ, miệng lẩm bẩm
"Đúng là không có thiên lý, đẹp trai như mình mà không làm được là sao?"
"Ặc"
Viện trưởng vốn đang từ tốn nhấp một ngụm trà, nghe vậy liền ho sặc sụa, vội vuốt ngực cho thông:
"Đẹp trai với tạo được kết giới có quan hệ sao?"
"Đương nhiên! "
Hắn gật đầu, khí thẳng hùng hồn:
"Vì ta quá đẹp trai, nên nếu là nữ nhân, sẽ cam nguyện thần phục, mà nếu là nam nhân, sẽ cam bái hạ phong"
Viện trưởng có chút chần chừ
"Cái kia...kết giới cũng không phải làm nam hay nữ a!"
Phương Hạo Nhiên tỏ ý không quan tâm phất phất tay
"Cũng như nhau cả thôi"
"Ừm?!?"
Viện trưởng trừng mắt, tên học viên này đúng là cực phẩm, vậy mà liền tiêu sái đi ra rồi! Lão nhớ hắn đến đây là để hỏi về kết giới a. Thế nhưng mà... nãy giờ ngoài việc lão thi triển kết giới một lần ra, còn lại... thuần túy là nói nhảm. Lão lắc đầu, ngồi tiếp tục uống trà, không để tâm vấn đề này nữa.
Chỉ là, vừa rót xong nước trà vào chén, đã thấy Phương Hạo Nhiên từ xa cấp tốc phi lại
"Ách! Viện trưởng, ngượng ngùng! Ấy, lão nhân gia ngài để ta rót cho"
Viện trưởng thú vị nhìn hắn, chờ khi Phương Hạo Nhiên đến gần mới gõ đầu một cái:
"Hừ! Liệu hồn. Kết giới cũng không phải dễ như vậy liền học được, biết chưa?"
"Biết "
Hắn ủy khuất gật đầu, ngày hôm đó, không lên lớp, không đi chơi, không tìm vợ, chính là ba không. Mà cái đầu thì cũng thôi, nhưng hai cái sau, Phương Hạo Nhiên đều muốn khóc.
"Được rồi, vì tương lai, ta nhịn!"
Đây là câu hắn nói nhiều nhất lúc đó.