-Uy
Nam sinh giật tay áo đồng bọn bên cạnh, ánh mắt đánh về phía trước cửa lớp:
-Kia tiểu tử thật lạ mắt, là người mới sao?
Đồng bọn theo ánh mắt của nam sinh nhìn về phía cửa, đồng dạng tỏ vẻ nghi hoặc:
-Ta cũng không biết. Tiểu tử kia thoạt nhìn có chút quen mắt, không phải là nhầm lớp đi?
Phương Hạo Nhiên mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của học sinh trong lớp, một mạch đi thẳng, tiến đến bàn đầu, đối với một vị nữ tính đệ tử đã ngồi sẵn, hỏi:
-Bạn học, không phiền chứ?
-...
-Này, đang nói ngươi đó.
Hắn hơi nhíu mày. Bản thân là đang bị khinh thường sao?
-A, không, không.
Nữ đệ tử giống như giật mình vội đứng dậy lắc tay, nhỏ giọng ngập ngừng:
-Được...nha…
Chỉ là, nàng ta còn chưa nói xong, Phương Hạo Nhiên đã ngồi xuống, lời nói cuối cùng liền biết thành một tiếng "A?" đầy nghi hoặc.
-Cái gì "A"? Liền không thể dứt khoát một điểm sao?
Phương Hạo Nhiên lúc này nhìn sang nữ đệ tử cũng đã ngồi xuống bên cạnh hắn, mở lời:
-Làm quen điểm, ta là Phương Hạo Nhiên.
-Kia...ngươi tốt. Ta gọi Lâm Giai Ngọc.
Nữ đệ tử dường như khá rụt rè. Mà lại, nàng nói đặc biệt nhỏ. Nếu không phải Phương Hạo Nhiên thính lực tốt mà nói, hẳn sẽ coi như tiếng xì xào thoảng qua. Tất nhiên, đối với người tính cách thoải mái như hắn mà nói, nghe được liền tốt, cũng không để ý đến chi tiết này, liền nhìn quanh lớp một lượt, đối với nữ đệ tử hỏi thăm:
-Giai Ngọc, lão sư đâu rồi?
-À…
Lâm Giai Ngọc mặt giống như hồng hồng, nhỏ giọng đáp:
-Không...không biết. Nàng giống như đến muộn.
-Là vậy sao?
Phương Hạo Nhiên thầm cảm thán. Ngày thường không đi học, sau đó hôm đầu tiên quyết định lên lớp thì không gặp lão sư. Này cũng quá...trùng hợp rồi!
Phương Hạo Nhiên còn đang cảm thán lúc, dư quang khóe mắt liền bắt gặp một đạo tịnh lệ thân ảnh lướt qua cửa lớp, sau đó rất nhanh liền dừng lại trước mặt hắn. Bởi vì Phương Hạo Nhiên ngồi là bàn đầu tiên, thành thử lúc này cái kia tịnh lệ thân ảnh, cách hắn khá gần.
-Lão sư hôm nay đến muộn một lát, không có vấn đề đi?
Đạo kia tịnh lệ thân ảnh đứng trên bục, một tay dựa trên hông, đối với đám đệ tử bên dưới hỏi, ngữ khí thản nhiên.
-Thật trâu bò!
Phương Hạo Nhiên thầm nghĩ. Vốn tưởng lão sư hẳn là làm gương, không nghĩ tới lão sư đến muộn, vậy mà còn có thể hỏi như thế đương nhiên.
-Vị bạn học này, ngươi có thắc mắc gì sao?
Lúc này nữ lão sư ở trên bục bỗng chỉ tay thẳng về phía Phương Hạo Nhiên.
-Toát mồ hôi a! Cái này nữ lão sư thành tinh rồi?
Phương Hạo Nhiên thật kinh ngạc mà đứng dậy, hắn vừa rồi bất quá chỉ nghĩ trong lòng một chút, nàng vậy mà nhìn ra được?
Trầm Bích Quân lúc này có chút đắc ý nho nhỏ. Nàng xác thực hôm nay đến lớp muộn nha. Chính là, lão sư cái gì đứng trước đám đệ tử nhận lầm này lỗi, cảm giác cũng không quá tự nhiên lắm! Mà lại, Trầm Bích Quân cô ta thầm nghĩ, ngày thường đám này đệ tử còn không phải thường xuyên đi muộn nha, hôm nay nàng có việc đến muộn, liền có thể trách nàng rồi? Nghĩ vậy, tự nhiên là lẽ thẳng khí hùng, liền tùy tiện chọn một cái dễ nhìn đệ tử, nhân tiện nói ra ý tưởng.
-Ngươi có vấn đề sao?
Trầm Bích Quân lặp lại lần nữa, nội tâm thầm hò hét: Mau chất vấn ta a!
-Không có vấn đề!
Phương Hạo Nhiên quả quyết lắc đầu, mặc cho vẻ mặt có phần kinh ngạc của lão sư, thành thật:
-Ta bất quá nghĩ lão sư bởi vì nên làm gương cho đệ tử, hẳn sẽ không đến muộn mà thôi. Tuy nhiên thì, muộn liền muộn, bất quá cũng như vậy. Mà lại,
Hắn hơi dừng một chút, chăm chú:
-Lão sư, ngươi thật đẹp!
Cả lớp: (ㆁωㆁ*)
Trầm Bích Quân: (≧▽≦)
-Ngươi tên đệ tử này thật dẻo miệng a!
Trầm Bích Quân nhẹ nhàng cười khẽ. Trong lòng thì gào lên: Ô ô, rốt cuộc có người ngay mặt nhiều người như vậy công nhiên nhận vẻ đẹp của ta.Tiểu gia hỏa tốt! Ngươi người đệ tử này lão nương nhận.
-Cái kia, ta ngồi xuống được sao?
Phương Hạo Nhiên gặp nữ lão sư đứng trên bục hòa ái mỉm cười nhìn hắn, sau đó...một mực nhìn hắn mỉm cười, liền động tác có chút cứng đờ. Sau cùng, rốt cuộc không nhịn nổi hỏi.
-A, tốt! Ngươi mau ngồi xuống. Ấy khoan!
Phương Hạo Nhiên nghe nàng nói, còn định ngồi xuống, động tác bỗng chốc chợt ngừng lại. Hắn vẻ mặt buồn bực:
-Lão sư, còn có chuyện gì sao?
-Ngươi là mới vào học sao?
-Coi như vậy cũng được đi!
Phương Hạo Nhiên không biết làm sao nàng ta bỗng hỏi vậy, chỉ cảm thấy có chút không đúng lắm ở đâu, tuy vậy nghĩ nghĩ rồi đáp.
-Tốt, ngồi xuống đi.
Trầm Bích Quân lúc này khẽ hắng giọng, đối với đệ tử bên dưới hỏi:
-Lạc Thủy quyền pháp luyện được như thế nào rồi?
-Lạc Thủy...quyền pháp?
Toàn bộ Võ đạo ban lặng ngắt như tờ, sau đó như chợt bừng tỉnh. Bảo sao bọn hắn hôm nay liền một mực cảm thấy là lạ, bao gồm cả chính vị này nữ lão sư. Tốt a, ngươi không hỏi liền tốt, ngươi hỏi xong, chúng ta liền cũng muốn hỏi ngươi. Võ đạo ban chúng ta phong tình vạn chủng phó viện trưởng Tống Ngọc Tình nàng đâu rồi a!
-Sao? Rất ngạc nhiên?
Trầm Bích Quân tùy tiện hỏi. Lúc này bên dưới một vị đệ tử đứng lên đưa ra nghi vấn:
-Trầm lão sư, Tống phó viện trưởng nàng đâu rồi a!
-Phó viện trưởng nàng còn trăm công nghìn việc. Cái này võ đạo ban, từ giờ liền do ta chủ nhiệm, có vấn đề sao?
Trầm Bích Quân nhàn đáp, đoạn nói tiếp:
-Tuy nói Lạc Thủy quyền pháp là phó viện trưởng dạy các ngươi, tuy nhiên nàng bất quá là truyền thụ các ngươi mà thôi, đến mức kết quả thế nào, ai kiểm tra đều như nhau. Cho nên là
Trầm Bích Quân lặp lại lần nữa:
-Lạc Thủy quyền pháp luyện thế nào rồi?
Võ đạo ban lại lần nữa lặng ngắt. Lạc Thủy quyền pháp là công pháp tu luyện chính ban đầu, tuy nói không tính là dễ luyện, bất quá nội dung vẫn là dễ hiểu, tin tưởng một thời gian sau liền luyện thành mấy thức đầu. Đến mức mấy thức sau, cũng chưa ai luyện tới, thành thử cũng chẳng có gì để hỏi.
-Bạn học này đứng lên, thi triển một lần cho ta xem.
Trầm Bích Quân chỉ vào một đệ tử nàng cảm thấy vừa mắt nhất, không sai, chính là Phương Hạo Nhiên.
Nói về Lạc Thủy quyền pháp, tuy là hắn hầu như không lên lớp, bất quá này công pháp còn không phải do nhà ta Tình di chỉ dạy nha. Hắn cùng với Tống Ngọc Tình thời điểm, nàng ta tự nhiên cũng mấy bận chỉ hắn một phen, thành thử cũng không có gì hiếm lạ. Phương Hạo Nhiên gặp Trầm Bích Quân chỉ hắn, cũng không có gì lấy làm ngoài ý muốn, sau đó đứng dậy, một hơi đem Lạc Thủy quyền pháp...toàn bộ thi triển.
Trầm Bích Quân: ¯_(ツ)_/¯
-Tốt a, xem ra mọi người đều đem Lạc Thủy quyền pháp luyện xong không sai biệt lắm. Hôm nay vốn là đến chỉ đạo mọi người tu luyện, bất quá đều đã như vậy, cũng không cần ta nhọc lòng, sớm tan lớp được rồi.
Trầm Bích Quân nói xong định quay người rời đi, rồi chợt nhớ ra điều gì, lại nhắc:
-Sắp tới khảo thí, liền là Lạc Thủy quyền pháp, tuy nói các ngươi đều đã học xong, bất quá không được lơ là, vẫn cần nhiều rèn luyện. Tốt lắm, ta đi!
Võ đạo ban: (?_?)
Lão sư dừng bước. Ô ô, ai nói chúng ta đều học xong a! Chúng ta liền mấy thức đầu đều còn chưa có luyện xong, còn khảo thí cái gì a! Lão sư, cầu ngươi ở lại chỉ chúng ta. Cái kia người, sẽ thi triển hết Lạc Thủy quyền pháp, là đại diện cho mình hắn, mà không phải toàn võ đạo ban chúng ta a!
Tất cả mọi người trong lòng đều gào thét, chỉ tiếc Trầm Bích Quân thân hình đã biến mất trong chớp mắt.
Bấm nhẹ nút like, mà cụ thể là nút "Ta thích" đi các tềnh iu. Nói cho ta biết các ngươi thích chương truyện này, bằng cách bấm nút like, có vấn đề gì đâu nhỉ?!