Chương 56: Xuân dược

Phương Hạo Nhiên rốt cuộc đã rời khỏi tiểu viện của Viện Trưởng, lại đi lang thang. Đúng là quá dọa người! Rõ ràng có nhà mà lại không về, nếu không có việc gì đó thì đầu óc chính là hỏng mất rồi. Mà tất nhiên, hắn không phải là rảnh rỗi, rời khỏi nhà dĩ nhiên là có việc. Chuyện là hồi chiều cảm thấy Tống Ngọc Tình có vẻ không được thoải mái lắm, điều này khiến Phương Hạo Nhiên rất là để ý, hơn nữa mang cả ngàn cân trên người, hắn cũng cần hoạt động cho quen. Thành thử, nói chung là rời khỏi tiểu viện, không để Hàn Tuyết biết lí do thực sự là tốt nhất.

Phương Hạo Nhiên không suy nghĩ thêm nhiều, liền một mạch chạy tới chỗ Tống Ngọc Tình, vừa đi vừa thuận tiện liếc qua cuốn sách tạo kết giới cầm trên tay.

...

"Cốp! Ấy!"

Ai đó vừa đi vừa xem sách, hậu quả là đụng phải vách tường.

"Đến rồi sao?"

Phương Hạo Nhiên vừa ngước nhìn liền biết đã tới nơi, cũng không có ý định gọi cho Tình a di, bèn quyết định lặng lẽ lẻn vào. Hắn cũng tò mò không biết nàng ta bây giờ đang làm gì.

Các khu vực chỗ ở thì đều bố trí trận pháp phòng ngự, nhưng đó là ở từng khu, mà mỗi tiểu viện trong khu vực, lại không bày trận pháp phòng ngự gì, khiến Phương Hạo Nhiên lẻn vào rất dễ dàng.

Trong đêm tối, thị lực của hắn vẫn rất là tốt lần theo từng bức tường để tìm Tống Ngọc Tình, Phương Hạo Nhiên dĩ nhiên là ngây người.

"Oa!"

Qua ánh sáng mờ mờ tỏa ra ngoài qua khung cửa, hắn dĩ nhiên là thấy nàng ta... đang tắm nha!

"A ui!, đúng là quá kích thích!"

Phương Hạo Nhiên suýt chút nữa đã không kiềm được đạp cửa lao vào, hảo hảo chơi đùa cùng nàng một phen, nhưng lại thoáng chần chờ. Nàng ta có vẻ đang giận hắn- chắc vậy! Mà bây giờ lao vào, e là không ổn. Y thầm than.

"Cũng quá khổ sở rồi! món ngon trước mắt thế kia mà không ăn được, chỉ biết đứng thèm thôi sao?"

"À mà"

Chợt, lúc này, đầu Phương Hạo Nhiên lóe sáng:

Nhắc đến thức ăn mới nhớ, chẳng phải ta muốn ăn là do cảm giác thèm sao. Như vậy muốn vào với vợ, phải để vợ chủ động một điểm, cho nàng ta cảm giác "thèm" mình là được.

Lại ôm đầu:

"Nhưng vấn đề là làm cách nào?"

Nhìn Tống Ngọc Tình đang khép hờ mắt ngâm mình trong bồn tắm, hắn khẽ nuốt ực một ngụm nước miếng, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, thuận tiện đưa tay vào trong áo lôi ra một gói nhỏ, chính là... xuân dược?!?

Không sai, chính là xuân dược, thứ hắn đã thu được trong bí cảnh, vốn là muốn thử với Phương Ngọc Lam, không ngờ bây giờ lại tiện tay lấy ra.

"Tiểu Tình a! Tôi biết a di cũng thích tôi, nên là bỏ cái này một ít cũng không sao nha!"

Phương Hạo Nhiên lầm bẩm, vừa nói vừa nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm bước vào.

Thực lực hắn vốn cao hơn nàng ta, lại cố tình ẩn dấu, đâu dễ phát hiện ra. Tiến đến sát gần bồn tắm, nhẹ nhàng đổ vào trong đó vài giọt Long Tiên, sau đó vội cúi người nấp vào một bên thành bồn tắm chờ đợi.

...

Tống Ngọc Tình vốn đang nhắm mắt thả lỏng, ngâm mình trong nước, bỗng cảm giác cơ thể có chút khô nóng, hai trái nho đỏ bỗng chốc vểnh lên và làn da ửng hồng một cách đầy kiều diễm. Cảm giác thật kì lạ lan khắp người, khiến hai tay không tự chủ được xoa nắn các bộ vị mẫn cảm một ít.

Phương Hạo Nhiên vốn là cách một tấm gỗ mỏng của bồn tẵm, nghe tiếng thở dồn dập của nàng ta, cũng không chờ được nữa vội đứng dậy nhảy ào vào bồn tắm, ôm lấy nàng.

"A!"

Tống Ngọc Tình la lên thất thanh, tay ngọc khép lại, hóa chưởng đánh đến kẻ lạ mặt, bất quá đến khi vừa nhìn rõ kẻ kia liền thu tay lại.

"Hí hí, a di thật đẹp nha!"

Phương Hạo Nhiên một tay, bắt đầu vuốt ve đùi nữ nhân này. Chân ngọc thon dài, mềm mịn, chạm lên liền có một cảm giác thư sướng không nói nên lời

"Bỏ tay ngươi ra"

Tống Ngọc Tình nhận ra là Phương Hạo Nhiên, tuy không đến mức đánh giết, nhưng cũng không phối hợp với hắn, lạnh lùng muốn đẩy tay hắn ra. Thế nhưng, theo nhiệt lực từ bàn tay của Phương Hạo Nhiên âu yếm, cộng với Long Tiên hòa trong nước tấm đang từ từ kích thích, nàng không tự chủ uốn éo một chút. Cánh tay nam nhân theo đó chạm vào cấm địa ẩm ướt.