Tống Ngọc Tình khẽ khép lại hai chân, cũng không đẩy tay hắn ra, lẳng lặng:
"Ngươi không thể thành thực một chút sao?"
Tại trong mắt nàng xem ra, Phương Hạo Nhiên hắn cũng chỉ là một hậu bối thôi.
"A! Ừ"
Phương Hạo Nhiên kêu lên vài tiếng vô nghĩa, một tay đặt lên bụng nàng, chậm rãi vuốt ve. Bằng phẳng, nhẵn mịn. Hắn khẽ thì thầm:
"Không biết, có hài tử không này! Dù sao ta trước giờ toàn ra bên trong ngươi a di nha!"
"Phi! Ngươi nói linh tinh gì đấy! "
Tống Ngọc Tình nghe hắn nói lời này, phảng phất như bị điện giật. Tuy rằng nàng nội tâm cực lực phủ nhận, nhưng mà lỡ như...,. Liếc mắt nhìn, lại thấy nam hài trước mắt đang cười ngây ngô. Cũng khó trách hắn như vậy, dù sao cũng là một đứa bé thôi.
Mà vẻ mặt Phương Hạo Nhiên, Tống Ngọc Tình "phốc " một cái, bật cười:
"Dù là có hài tử, ngươi hiện tại đảm đương nổi sao?"
"Chính là được!"
Phương Hạo Nhiên thoáng cái giãy nảy lên.
"Ta đến đại mỹ nhân như a di còn thu phục được, huống gì là đứa nhóc con của ta cùng vị mỹ nhân đó"
"Phi! Cái gì mà đại mỹ nhân chứ!"
Tống Ngọc Tình cười mắng:
"Ta đều ngang ngửa với mẫu thân ngươi, sắp thành lão thái bà rồi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chán thôi!"
"Sẽ không!"
Hắn chăm chú:
"Ta không quan tâm đến tuổi tác, a di đẹp là được"
Nàng nghe vậy liền có chút giận:
"Vậy nếu bây giờ ta trở nên xấu xí thì sao?"
Hắn bĩu môi:
"Làm gì có chuyện tự dưng lại trở nên xấu xí. A di nói điều không tưởng thì làm sao ta trả lời được!"
"Ta nói là nếu như."
Nàng nhấn mạnh.
"Không có nếu như"
Ai đó cũng rất quả quyết.
"Nếu ta bây giờ hủy dung mạo của mình, ngươi có còn thích ta?"
Tống Ngọc Tình xem ra là muốn theo vấn đề này đến cùng.
Phương Hạo Nhiên lắc đầu:
"A di còn chưa hiểu. Nàng xinh ra đã là xinh đẹp như vậy, và ta sẽ làm tất cả để giữ cho vẻ xinh đẹp đó,"
Hắn ôm lấy eo Tống Ngọc Tình, nhìn vào mắt nàng: " luôn tồn tại."
Không hiểu sao, khi nghe những lời đó của hắn, Tống Ngọc Tình có chút bối rối, lòng cũng có chút ngọt ngào,nhưng miệng vẫn cố tỏ vẻ "hừ" một cái.
Phương Hạo Nhiên cũng không để ý đến thái độ có vẻ không hợp tác của nàng ta, ghé sát vào tai nàng:
"Dù a di bên ngoài mặt có phủ nhận nhưng trong lòng có ta, đúng không? Nếu không, lúc chiều làm sao đến đón ta chứ!"
"Tự mình đa tình! Ta... chẳng qua là trùng hợp ghé qua"
Tống Ngọc Tình có chút khó khăn cắn môi. Nàng có thể cảm nhận được hạ thân phía dưới hai chân dù đã cố khép lại, vẫn bị bàn tay hắn đùa ngịch đến ngứa ngáy khó chịu, cộng thêm Long Tiên loại dược vật kích tình này vốn đã hòa vào nước tắm hồi nãy. Từng trận rân rân lan tỏa khắp cả cơ thể, không khỏi khiến cô ta nhớ lại những cảnh giao hoan giữa cả hai lúc trước.
"Lừa người!"
Phương Hạo Nhiên cười cười nhìn nàng:
"Ta biết là a di đang lừa gạt ta"
Nàng nhướng mi:
"Ngươi tiểu hài tử, lại nói xem ta gạt ngươi cái gì?"
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn:
"Dù ta là tiểu hài tử, cũng là trở thành nam nhân của a di nha. Nói quan tâm ta hay không, không phải nàng rõ nhất sao?"
Nghe hắn nói vậy, Tống Ngọc Tình lại không biết nói gì rồi. Bản thân cùng hắn lần đầu, là ngoài ý muốn. Nhưng một lần nói là ngoài ý muốn, vậy lần sau thì nói như thế nào? Mình lúc đó, đặc biệt khát vọng hắn ôm lấy, thật sâu tiến vào, thỏa mãn cảm giác ngứa ngáy trống rỗng, tựa như bây giờ... Tống Ngọc Tình hạ thân kẹp chặt hơn một tí.