"Ngài không ăn nữa sao?"
Phương Hạo Nhiên thắc mắc, khi thấy viện trưởng lật đật chạy vào nhà một lát, sửa sọan đầu tóc rồi quay ra gặp mình.
"À, ta no rồi. Chúng ta..."
Không đợi lão nói hết câu, Phương Hạo Nhiên đã vui mừng cắt ngang:
"Vậy ngài không ngại nếu tôi ăn chứ! Dù sao cũng không nên bỏ phí lương thực."
Mà cũng chẳng chờ ai cho phép, hắn đã ngồi ngay vào bàn đánh chén, khiến viện trưởng cảm giác cứ như tên này đến đây ăn chực vậy.
"À, viện trưởng ngài có việc gì vậy?"
Phương Hạo Nhiên vừa lau miệng vừa hỏi. Hắn là người rất có nguyên tắc. Đã ăn của người thì phải nghe người ta nói. Tất nhiên, chỉ là nghe thôi, theo nghĩa đen từng chữ một. Còn làm hay không, lại là chuyện khác.
Nếu Viện Trưởng biết suy nghĩ của hắn như vậy, hẳn lão... à mà thực tế thì lão cũng không biết. Đời là không có nếu như. Bỏ qua, bỏ qua.
"Lần trước ngươi muốn ta dạy cách tạo kết giới, ngươi quên rồi sao?"
"À, là cái đó"
Phương Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nghiêm túc một chút
"Ngài dạy ta đi!"
"Làm như dễ lắm!"
Viện Trưởng ánh mắt khinh bỉ như nhìn tên nhà quê kém hiểu biết:
"Dù cho ngươi có tinh thần lực đạt yêu cầu, cũng phải qua quá trình hàng năm trời học tập mới được, đâu có phải cứ nói dạy là xong!"
"Ừ ừ, ngài cứ dạy ta đi nào"
Mấy lời Viện Trưởng nói, từ tai này lại chảy qua tai kia, Phương Hạo Nhiên vẫn không chú ý giục.
Viện Trưởng tức giận. Đến lúc này thì lão cũng giận rồi. Việc khác còn được, chứ về nghề " tủ" của lão mà tên này vẫn như vậy, đúng là không chấp nhận được. Bèn ném ra một cuốn sách mỏng, hậm hực:
"Kĩ thuật tạo kết giới cũng chẳng có gì. Cộng thêm kinh nghiệm tâm đắc cả chục năm qua của ta, đều ghi cả vào trong quyển sổ này, cũng chẳng cần hướng dẫn, ngươi đọc là làm được thôi, dễ mà!"
Nói rồi phẩy ta ý đuổi hắn đi.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, lão bức bối:
"Ngươi ngon lắm sao? Vậy cứ đọc, đọc đi, coi ngươi hiểu rõ mấy phần, rồi lại lần sau đến cầu xin ta chỉ dạy cho. Hừ, lúc đó phải dạy ngươi biết khiêm tốn mới được. Nói rồi liền phất tay áo đi vao trong.