Kì thực, vốn Phương Hạo Nhiên cũng không thực sự nghĩ đi gặp Viện Trưởng lão già kia, mà có điều, hắn thầm nghĩ
"Nếu như không gặp, chẳng phải là lừa vợ rồi!?! Chồng tốt ngẫu nhiên sẽ lừa gạt tình cảm của vợ, nhưng lừa gạt vợ không mục đích thì lại không được"
Thành thử, vẫn là chịu khó đi gặp lão ta một lúc, cũng chẳng chết ai!
Trí nhớ của hắn trong việc tìm đường chỉ ở mức trung bình, nhưng cũng đủ để tìm ra chỗ của viện trưởng.
Không gọi, không gõ cửa, cứ thế mà bước vào, nói nhẹ một chút, thì là quá không hiểu chuyện. Mà nói nặng ra, thì là vô lễ.
Tất nhiên, Viện Trưởng khác với những kẻ khác. Thành thử, giây phút Phương Hạo Nhiên đặt chân vào tiểu viện của lão, lão cũng mặc kệ hắn.
"Ớ! Ngài đang dùng bữa sao?"
Ai đó ngạc nhiên.
"Nói nhảm! Nhìn thấy rồi còn hỏi. Ta giờ mới phát hiện ra tiểu tử ngươi rất giả tạo nha!"
Viện Trưởng đang nhồm nhoàm nhai một miếng thịt, rất không có hình tượng mà nói với hắn.
Phương Hạo Nhiên có chút im lặng.
"Giả tạo? Là nói hắn sao? Hắn thành thật như vậy mà! Với lại câu hắn hỏi lão ta cũng chỉ cho có thôi, cần thiết phải nghiêm trọng vậy à?"
Khẽ lắc đầu không để ý đến vấn đề này nữa, nhìn Viện Trưởng vẫn đang say sưa ăn uống, bây giờ còn đang tu một ngục rượu ừng ực. Không biết là rượu gì, nhưng có vẻ là mạnh lắm, bởi hắn chỉ ngửi mùi thôi đã thấy cay rồi.
"Viện Trưởng! Chào!"
"Ừm ừm, tiểu tử ngươi đến..."
Viện Trưởng vẫn đang ăn, định nói gì tiếp với hắn, cơ mà Phương Hạo Nhiên còn đang nói dở:
"Tạm biệt."
(Phương Hạo Nhiên nói cả câu là:
Viện Trưởng! Chào tạm biệt)
Nói xong liền quay mặt định chạy ra.
"Cái..."
Viện Trưởng trước tiên liền ngơ ngác, sau đó liền bỏ cả bát xuống chạy ngay lại chỗ hắn, khó hiểu:
"Tiểu tử ngươi chơi trò gì đấy? Đến gặp ta chỉ để nói tạm biệt! Ngươi rảnh vậy sao?"
Phương Hạo Nhiên vô tội nhìn lão, rất nghiêm túc suy nghĩ một lát 🤔, trả lời:
"Tôi rất bận, không có thời gian rảnh để chơi với ông."
Viện Trưởng nghe vậy liền buồn bực
"Cái gì mà không có thời gian để chơi cùng lão? Biết bao nhiêu người muốn gặp lão nhờ vả còn chẳng được, tên này lại bảo không có thời gian chơi cùng lão, bộ lão rảnh rỗi lắm sao?"
Bất quá, nghe Phương Hạo Nhiên nói hắn còn bận việc, có vẻ như là còn quan trọng hơn gặp lão, Viện Trưởng vẫn hỏi lại:
"Ngươi bận gì vậy?"
Phương Hạo Nhiên nhìn lão chăm chú:
"Tôi còn bận đi chơi!"
"..."
Viện Trưởng thề lão ta chưa bao giờ muốn chửi thẳng vào mặt ai đó như bây giờ, nói loanh quanh một hồi, ra là thằng này chả có việc gì.
" Là bây giờ ngươi đang rảnh đúng không?"
Phương Hạo Nhiên kiên nhẫn giải thích:
"Tôi đã bảo là bận đi chơi mà!"
"Con bà nó, bận đi chơi có nghĩa là đang rảnh đúng không?"
Viện Trưởng cuối cùng cũng đã chửi tục.
"Tôi đâu có rảnh như ông!"
Phương Hạo Nhiên vẫn giải thích. Hiếm khi hắn kiên nhẫn như vậy
"Nếu rảnh tôi đã không đi chơi, đúng chứ!"
"Thôi được rồi, dù sao cũng đã tới đây, ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Viện Trưởng có chút mất hết sức lực.
Phương Hạo Nhiên chần chờ:
"Có lâu không?"
"Con bà nó, chắc chắn là so với cái việc bận chơi của ngươi thì nhanh hơn cả ngàn lần"
Viện Trưởng lại nổi giận mắng. Tên này đúng là có khiếu, dù cho có đang kiệt sức cũng bị hắn làm cho tức lên.
Phương Hạo Nhiên làm như đắn đo suy nghĩ, làm như khó khăn lắm mới đưa ra quyết định, gật đầu:
"Được rồi, tôi ở lại đây một tí vậy."