Nhìn thấy đồ tốt trước mắt, còn là loại đồ tốt vươn tay ra là lấy được, thế nhưng lại đi từ bỏ, đó không phải là tác phong của Phương Hạo Nhiên. Nhìn trước mắt, linh thảo mọc lộn xộn, chen chúc nhau, rõ ràng là mọc tự nhiên, lâu dần mà thành dược viên.Một dược viên chưa hề được ai đụng đến, gồm các loại thực vật phong phú, củ, quả, hoa, lá đều có hết.
Càng nhìn, lại càng không cam lòng. Càng không cam lòng, lại càng cố nghĩ cách. Phương Hạo Nhiên tiện tay giật một miếng lá gần đó cho vào miệng nhai- chính là Thanh Tâm thảo, loại thực vật có giá ngoài thị trường, thường được đem đến phòng đấu giá bởi sự quí hiếm cùng tác dụng của nó.
Thanh Tâm thảo, công dụng như tên, chính là giúp những người tu luyện được thanh tâm tĩnh khí, tinh thần sáng láng, hóa giải tâm ma, giúp cho con đường tu đạo hoàn thiện.
Không biết có phải bởi Thanh Tâm thảo không, Phương Hạo Nhiên hai mắt chợt mở bừng, cười đắc ý.
"Có cách rồi!"
Con rồng ở bên thấy hắn như vậy, cũng rất phối hợp, Long nhãn mở to ra, trân trân nhìn hắn như muốn hỏi:
"Cách gì?"
Phương Hạo Nhiên cũng không để ý nó. Sau này có câu:" Đế Quân nói là làm" cũng là giống như hôm nay, hắn liền bắt đầu hành động.
"Không đủ không gian đúng không? Không thể mang về hết đúng không? Vậy thì ăn hết! Oa ha ha, quả là thông minh!"
Phương Hạo Nhiên nghĩ ra biện pháp trời ơi này, chính là vô cùng đắc ý.
"Ân, đúng vậy. Đằng nào cũng là dùng, dùng trước dùng sau đều là dùng, dùng nhiều dùng ít đều là dùng, thôi không mang về được thì ăn tại chỗ vậy!"
Bất cứ là ai, mà nghe được cái ý nghĩ này của Phương Hạo Nhiên, có liền coi hắn điên rồi. Bởi lẽ,dược lực của một cây dược thảo đã là quá đủ rồi, dùng hai ba cây cùng lúc là đã có nguy cơ tử vong cao, chứ đừng nói là ăn một lúc rất nhiều, rất nhiều, như vậy. Cũng chỉ có tên cô lậu quả văn này mới nghĩ thế.
Phương Hạo Nhiên đi ngắt các loại linh thảo, rau lá các kiểu. Về phần con rồng, chính đang ngồi canh nồi nước sôi do hắn phân phó, cứ mỗi lần củi cháy hết nó lại lấy mõm ủi khúc củi mới vào.
"Chủm!"
Loạt linh thảo đầu tiên được Phương Hạo Nhiên bỏ vào nồi nước, nhiều loại không kể hết được, mà bất kì loại nào trong số chúng, tùy tiện mang ra ngoài đều bị các thế lực lớn tranh giành gay gắt. Như Tam Thất-linh dược bổ sung khí huyết cường mãnh, Tẩy Tủy diệp- loại thực vật hiếm có để rèn luyện cơ thế,....
Xung quanh, một loạt các linh thảo khác bị chất từng đống lớn chờ cho vào nồi. Phương Hạo Nhiên trong lúc chờ đợi, chính là ngồi gặm Quả Cầu Vồng, một loại quả giúp tăng cường chân khí cho người tu luyện. Mà không chỉ Quả Cầu Vồng, còn Chu La quả, Tiên Linh quả, tất cả đều bị hắn thuận tiện xơi tái trong lúc chờ đợi.
"Chà, thơm ghê!"
Linh thảo trong nồi nước phát ra mùi hương hấp dẫn, kích thích hai sinh vật đang ngồi nhìn ở xung quanh.
Phương Hạo Nhiên lấy đũa gắp một dây linh dược- rau dài loằng ngoằng cho vào miệng nhai. Chà, linh dược coi như rau ăn, cũng quá ngon đi!
"Thật sự là ngon!"
Dù là nóng đến chay ngước mắt, nhưng hắn vừa ăn một miếng, là khó thể tự chủ gắp tiếp mà thưởng thức.
Con rồng thấy vậy cũng thò mõm vô.
Một lát, một lúc, một thời gian sau...
Nhìn cả một khu dược viên trống trơn như chưa hề được sinh ra, Phương Hạo Nhiên khẽ ợ một tiếng thoải mái:
"Chà, hết rồi sao! Mình muốn ngủ quá. Làm một giấc đã!"
"Ngao!"
Con rồng cũng gầm nhẹ một tiếng, rồi cả hai lăn ra ngủ như chết quanh nồi nước vẫn còn đang lên bởi những que củi cháy đượm cuối cùng.
Thật là bất khả tư nghị, chừng ấy linh dược, trên trăm loại bị coi như rau mà ăn vào, mà hắn vẫn sống, loại chuyện này dù là ai cũng nghĩ không tồn tại. Nhưng sự thực lại phát sinh trên người Phương Hạo Nhiên. Đó, cũng là bởi vì hắn cũng không hoàn toàn giống kẻ khác. Bởi lẽ, Phương Hạo Nhiên, có thể nói là một luồng Hạo Nhiên chính khí, mà khí, há có thể xảy ra mấy chuyện như vỡ nát các kiểu. Dược hiệu chỉ làm cho hắn càng mạnh hơn, mạnh hơn đến một mức không tưởng, mà hiện tại chính hắn cũng chưa biết. Cảm thấy buồn ngủ, có lẽ cũng là cách để cơ thể hắn thích nghi dược lực mạnh mẽ này, để rồi rất lâu sau này, trên Thần Châu đại lục tồn tại một loại thể chất mới: Dược thể- Cơ thể quí giá như linh dược.