Lúc Phương Hạo Nhiên tỉnh dậy, cũng chẳng phân biệt được là lúc nào, chỉ cảm giác đã ngủ khá lâu. Suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian vào bí cảnh cũng đã tương đối, thứ tốt kiếm được cũng không ít, liền quyết định đi ra.
Đi ra, chính là rời bí cảnh, rất dễ dàng, chính là cầm miếng ngọc giản trên tay- thứ mà mỗi học viên trước khi vào bí cảnh đều được phát. Bóp nát nó, liền có thể kích hoạt trận văn truyền tống bên trong, để bản thân thoát ra ngoài.
Năm ngón tay Phương Hạo Nhiên khẽ động, ngọc giản bị vỡ, đồng thời một vầng hào quang nhàn nhạt bao lấy hắn. Một cảm giác lâng lâng, hơi khó chịu tựa như say sóng đồng dạng, cũng may điều này diễn ra chỉ trong chớp mắt. Liền sau đó, Phương Hạo Nhiên đã thấy mình trở lại đúng chỗ ban đầu trước khi vào bí cảnh.
...
"Mau nhìn! Có người ra rồi!"
Ai đó ngạc nhiên thốt lên
"Không phải chứ, sao lại ra?"
Một người tỏ vẻ không tin được thốt lên. Phải biết rằng, được vào bí cảnh là một cơ duyên lớn, vì rằng ngoài đạt được nhiều bảo vật, đó còn là nơi tuyệt vời để tu luyện, với mật độ linh khí gấp mấy lần bên ngoài, thầm chí so với một số tụ linh đại trận cũng không kém bao nhiêu. Rõ ràng, được vào trong bí cảnh, hẳn phải nán lại càng lâu càng tốt mới đúng chứ!
"Có lẽ, hẳn là gặp phải nguy hiểm gì đó bên trong, không thể không thoát ra"
Ai đó phỏng đoán. Lời này của hắn được nhiều người chấp nhận.
"Nhưng tên này cũng quá kém đi chứ, đạt được tư cách vào bí cảnh, có ai lại không có chút thủ đoạn bảo mệnh, tên này mới vào chưa được một ngày đã đi ra. Ta xem ra cũng thật tầm thường"
...
Phương Hạo Nhiên cũng không biết, hắn vừa mới đi ra, đã có biết bao lời bàn tán to nhỏ. Lúc này, y còn đang tròn mắt, miệng há to gần như nhét được nguyên trái táo vào trong. Miêu tả như thế, nói thẳng ra chính là đang ngạc nhiên.
Hai nữ nhân xinh đẹp, phong tình vạn chủng, cùng đứng đó, ngẫu nhiên tươi cười trò chuyện với nhau, lại cùng đang chờ đợi một ai đó. Khỏi cần nói, Phương Hạo Nhiên cũng biết mẫu thân Hàn Tuyết cùng Tống Ngọc Tình Tống phó viện trưởng chính là đang chờ hắn rồi. Chỉ là, con bà nó, cũng quá trùng hợp đi!
Cũng may cả hai còn chưa nhìn về phía này, nhất thời khiến Phương Hạo Nhiên thở phào một hơi, vội đứng nép vào một góc khuất gần đó.
"Ây dà, giờ tính sao đây nhỉ?"
Phương Hạo Nhiên đang suy tính sự việc tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào
"Bây giờ mình đi ra, phút chốc cả mẫu thân và Tình a di sẽ nhìn thấy, rồi sau đó cả hai đồng thời sẽ thốt lên: Nhi Tử (Tiểu bại hoại). Tiếp đó, cả hai đều nhìn nhau. Mẫu thân thì khá tốt, sẽ bảo: Đó là nhi tử ta, còn ngươi sao lại gọi hắn thân thiết như vậy?. Tình a di sẽ nói: Đó là tiểu nam nhân của ta, ta gọi nam nhân của mình như vậy, chính là cách gọi âu yếm, có gì sai! Thế là lời qua tiếng lại, không khéo lại đánh nhau mất!"
Hắn ôm đầu:
"Phải làm sao đây!"
"..."
Một từ! Chỉ một từ thôi:
"Thánh!"
Nếu Tống Ngọc Tình cùng Hàn Tuyết mà biết tên này đang đau khổ lo hai nàng sẽ vì tranh giành hắn mà đánh nhau, không biết có lập tức ngã ngửa không nữa? Đúng là tự kỉ điên cuồng!
Có điều, quả thực, Tống Ngọc Tình cùng Hàn Tuyết lúc này đang nhàn nhã đứng đó nói chuyện với nhau. Dù sao, hai nàng cũng không thể ngờ được việc Phương Hạo Nhiên rời bí cảnh sớm đến vậy.
Mà Phương Hạo Nhiên, sau một hồi tự an ủi bản thân
"Là phúc thì không phải là họa!"
Bèn quyết định ló mặt ra.