Nhạc Phàm là học viên năm một của Hoàng gia học viện, đây cũng là lần đầu tiên hắn đi vào bí cảnh, quả thật là một may mắn lớn. Bởi lẽ, hắn chỉ là con của một gia đình thường dân nghèo. Cha mẹ hắn đặt hắn là Nhạc Phàm, cũng là hi vọng hắn an an ổn ổn sống qua ngày.
Có điều, lão thiên xem ra với gia đình hắn cũng không bạc đãi. Người của Hoàng gia học viện phát hiện hắn có chút thiên phú, liền tạo điều kiện cho vào Hoàng gia học viện, cũng bởi vậy mới có cơ hội vào bí cảnh này.
Tuy nghe nói trong bí cảnh có một số bảo vật, nhưng Nhạc Phàm lại cũng không cho là bản thân mình có vận may để gặp được, hắn lại cũng không có bối cảnh hay thực lực quá mạnh để đi tranh này nọ với người khác, thành thử từ lúc bươc vào đây, vẫn là thành thật ngồi xuống tập trung tu luyện. Dù sao trong bí cảnh, nồng độ linh khí quả thật gấp mấy lần bên ngoài.
Không gian yên tĩnh, lúc bầy bỗng vang lên một giọng tò mò:
"Này, ngươi đang tu luyện hả?"
Nhạc Phàm từ từ mở mắt, trong lòng thầm buồn bực:
Ta ngồi yên nhắm mắt thế này chẳng lẽ là để ngủ? Vậy cũng hỏi?
Tuy vậy, vẫn trả lời:
"Ta đang tu luyện"
Nói xong, mới ngước đầu lên. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, liền say mê. Đừng trước mặt Nhạc Phàm không ai khác, chính là Phương Ngọc Lam, Lam tiên tử mà người trong học viện vẫn thường gọi.
Phương Ngọc Lam thấy nam nhân trước mắt vừa trông thấy mình liền ngơ ngác, trong lòng thầm đắc ý:
"Bổn cô nương quả là có sức hấp dẫn, khiến cho người người vừa gặp đã mê. Hừ, cũng là tên bại hoại kia tốt số mới lừa được mình làm vợ hắn!"
Nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình thường, hỏi tiếp:
"Ngươi có thấy những người khác ở đâu không?"
"Ơ, vấn đề này..."
Nhạc Phàm liền gãi đầu, chính hắn từ lúc vào đây liền ngồi xuống tu luyện, cũng không gặp ai, cũng chả biết tình hình người khác ra sao, thành thật trả lời:
"Ta không biết!"
"Vậy à!"
Giọng Phương Ngọc Lam có vẻ hơi thất vọng. Dù sao nàng từ lúc truyền tống vào đây, xung quanh liền không thấy một ai, bây giờ vất vả lắm mới thấy người khác, những tưởng sẽ có thêm thông tin gì đó, ai ngờ...
"Này...nếu không ta đi cùng cô nhé!"
Nhạc Phàm vẫn luôn quan sát Phương Ngọc Lam, thấy vẻ thất vọng của nàng ta liền sốt sắng.
"Cảm ơn ngươi, bất quá không cần đâu! Vẫn là mỗi người một đường thì tốt hơn!"
Phương Ngọc Lam nhã nhặn từ chối. Nàng cũng không có thói quen đi cùng nam nhân khác, hoặc là nói chỉ quen đi cùng một nam nhân duy nhất.
"Nga! Là vậy sao?"
Nhạc Phàm hơi thất vọng cúi đầu xuống, một lúc liền ngẩng đầu lên định nói thêm gì đó, đã không thấy Phương Ngọc Lam đâu, đành buồn bã tiếp tục ngồi xuống tu luyện, cảm xúc bỗng thành thơ, khẽ ngâm:
"Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?"
Hắn lại cũng không biết, người trong lòng của hắn, đã có ý trung nhân, không ai khác, chính là Phương Hạo Nhiên.
...
Phương Ngọc Lam cũng không phải thực quan tâm đến vấn đề những người khác đang ở đâu. Nàng chẳng qua là muốn qua đó để ôm hi vọng biết đâu sẽ gặp được chồng. Đúng là hết cách, tuy là cùng sống trong học viện nhưng chồng chưa bao giờ chủ động đi tìm gặp nàng cả. Rốt cuộc là trâu đi tìm cọc hay cọc đi tìm trâu đây?
Mà lúc này, nam nhân mà Phương Ngọc Lam tưởng niệm đang trúng mánh lớn. Có sự giúp đỡ của "dân bản địa", một người một rồng hết lượn chỗ này lại qua chỗ khác, hết bảo vật, lại đến linh dược đều bị thu sạch không chừa lại một tí nào.
"Này rồng, ta hết chỗ chứa rồi"
Phương Hạo Nhiên buồn bực, túi trữ vật của hắn đã đầy những linh dược cùng các loại khoáng thạch. Sớm biết có nhiều thứ tốt như thế đáng lẽ phải liều mạng xin Tình a di kiếm cho cả chục chiếc trữ vật giới chỉ đeo hết cả mười đầu ngón tay ngón chân luôn. Giờ thì hay rồi, linh dược đầy trước mắt chỉ biết đứng nhìn.
"Thật chỉ biết đứng nhìn thôi sao?"
Con rồng cũng rất nhân tính hóa, móng vuốt đưa lên làm động tác gãi đầu, ngơ ngác nhìn Phương Hạo Nhiên như muốn bảo:
"Ta dẫn ngươi đến chỗ có thứ tốt rồi đó, còn lấy được hay không là việc của ngươi."