Đã năm canh giờ trôi qua kể từ lúc Phương Hạo Nhiên bước vào bí cảnh lúc sáng nay. Tiết học thì đã kết thúc từ lúc nãy, và trong tiểu viện của mình, trước mắt Tống Ngọc Tình là một đống tài liệu, các công pháp cần cải tiến cho phù hợp từng nhóm học viên, các bản ghi chú, nhận xét, vân vân và mây mây. Tính sơ bộ, chồng đó giấy tờ, cũng khoảng ba trăm.
Với một phó viện trưởng như nàng ta mà nói, lại có tu vi vương cấp sơ kì, thực ra cũng không có gì quá khó khăn. Có điều, đó là mấy ngày thường. Hôm nay, nhìn đống giấy tờ trước mắt, nữ nhân nghiêm túc như nàng ta, lại có ý nghĩ bỏ bê.
Không thể không nói, đây là một điều trước đây Tống Ngọc Tình chưa bao giờ nghĩ tới, mà hiện tại..., dù ngoài miệng sẽ không thừa nhận, nhưng trong liền không khỏi nghĩ đến Phương Hạo Nhiên, dù biết với thực lực của hắn sẽ thì sẽ chẳng gặp nguy hiểm trong bí cảnh.
Đây chính là một loại nữ nhân tâm, vì nam nhân trong lòng mà lo lắng.
"Tâm bất ổn thì hành động bất yên". Cách tốt nhất để lấy lại thăng bằng chính là giải quyết việc lo lắng trong lòng.
Tống Ngọc Tình khẽ ngả người ra sau, tựa thân thể mềm mại vào ghế, âm thầm ra quyết định:
Có lẽ, nàng nên đi xem hắn một chút.
...
Mà cách đó một quãng, Hàn Tuyết nàng ta, thân là người mẹ, sao có thể không lo lắng cho nhi tử? Chính là đang trên đường đến địa điểm mở ra bí cảnh.
...
Lúc này, đang nhởn nhơ trong bí cảnh, Phương Hạo Nhiên cũng không biết sắp có một cuộc gặp gỡ giữa hai nữ nhân phong hoa tuyệt đại: Hàn Tuyết cùng Tống Ngọc Tình.
Giữa họ mà nói, trước có thể coi là một nửa đối thủ của nhau, mà hiện tại thì sao này?
Có lẽ, tựu cũng không sai biệt bao nhiêu.
...
Không có điều gì bất ngờ xảy ra, khi mà Hàn Tuyết cùng Tống Ngọc Tình hai người họ quả thực đã gặp mặt.
Ánh mắt Hàn Tuyết, dừng lại trên người Tống Ngọc Tình.
Từ lần trước mình ngồi cùng nàng ta trên khán đài lúc trước, cũng một thời gian không gặp mặt.
Chuyện cũ khi trước, vẫn hiện ra trước mắt, rõ mồn một như mới hôm qua. Nếu như năm đó, không phải bởi trưởng bối Phương- Hàn hai gia tộc, có lẽ kết hôn cùng Phương Thiên Vũ hắn, đã là Tống Ngọc Tình nàng ta. Có thể, nếu như không bởi phụ thân mình yêu cầu, bản thân cũng không cần phải đi cướp tình nhân của kẻ khác, mà người đó, cũng cùng một dạng nữ tử, như nàng.
Nhưng đã là mười mấy năm trôi qua, kết cục, tất cả đã định sẵn, vô pháp cải biến.
"Cô!"
Hàn Tuyết còn định mở lời, Tống Ngọc Tình đã chủ động chào hỏi trước:
"Đã lâu không gặp."
Hàn Tuyết mỉm cười:
"Đích thực đã lâu, lần trước ngồi cùng cô một chỗ trên khán đài, không biết lại tưởng chúng ta rất thân thuộc."
"Vậy cô sẽ tâm sự với ta sao?"
Tống Ngọc Tình hỏi lại. Không biết vì sao, khi nghe Hàn Tuyết nói "chúng ta rất thân thuộc " mấy lời này, nàng không tự chủ nghĩ đến nam hài kia, cảm thấy có chút xấu hổ.
" Cái kia, mối quan hệ giữa bản thân cùng nhi tử nàng ta, như vậy Hàn Tuyết liền trở thành..."
"Tâm sự?"
Hàn Tuyết cũng không nhìn ra được chút quẫn bách của Tống Ngọc Tình, ngạc nhiên:
"Thật không ngờ, phó viện trưởng bận rộn, lại cũng có thời gian nhàn nhã tản bộ ra đây nha, còn có hứng cùng ta tâm sự?"
Nàng cười nhẹ,
"Còn là để khi khác, ta hôm nay đang chờ nhi tử đi ra khỏi bí cảnh"
"Là... Phương Hạo Nhiên sao?"
Tống Ngọc Tình hỏi có phần ngập ngừng, dù đã biết trước câu trả lời.
Hàn Tuyết khẽ gật đầu:
"Cô đến đây cũng là có việc chứ? Có lẽ chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt"
"Ân"
...
Nếu lúc này Phương Hạo Nhiên ở đây, liền chảy nước miếng a! Hai người nữ nhân này, đồng dạng đều thành thục động nhân, lại có bất dồng khí chất.
Thân Hàn Tuyết nàng, trên người tỏa ra một loại cao quí khí chất, đoan trang, để cho không dam khinh nhờn, đương nhiên, với Phương Hạo Nhiên là ngoại lệ.
Mà Tống Ngọc Tình, một người phó viện trưởng, cũng là đoan trang, lại mang hương vị thư hương thế gia nhiều hơn.
Thành thục, thùy mị, động nhân, gợi cảm, tất cả đều tập trung ở hai nữ nhân này.
Mà nếu nói về thân thể, thoạt nhìn, có lẽ Hàn Tuyết tô nhũ lại hơn một tí, mà Tống Ngọc Tình, kiều đồn lại rất căng tròn mê hoặc.
Này! Nếu có thể đem hai nữ nhân này đặt phía dưới, tách ra đôi chân các nàng, cùng lúc chà đạp, cảm giác sẽ tiêu hồn như thế nào? Với Phương Hạo Nhiên mà nói, thật đáng chờ mong.