Chương 47: Nguy hiểm? Đúng là gạt người!

Phương Hạo Nhiên nhàm chán nằm xoài ra mặt đất, bên cạnh lại là con Dực Long lúc trước, đang ngoe nguẩy đuôi xua ruồi chăng?

"Này rồng, biết chỗ nào kiếm được thứ gì đó tốt không, dẫn ta đến nào!"

Hắn cũng lười nữa, bên trong đây Tử Long chi khí dày đặc, nhìn đường đã khó, nói gì đến bảo vật, thôi thì cứ tùy tiện hỏi con rồng trời ơi này vậy!

Con rồng ngơ ngác nhìn hắn tỏ ý không hiểu

Phương Hạo Nhiên vỗ vỗ trán:

"Là thứ gì mà đẹp đẹp ý!"

"Gừ!"

Con rồng gầm lên nhè nhẹ, có vẻ đã hiểu, liền đó cắn góc áo hắn giật giật, tỏ ý muốn lôi đi

"Từ từ đã, ta buồn ngủ, nằm tí lát nữa đi. Có mất đi đâu mà sợ"

Hắn nói rồi chợp mắt.

...

Phương Hạo Nhiên tò mò nhìn xung quanh, đây là chỗ mà con rồng đã lôi hắn đến. Nơi này, so với chỗ lúc trước, quả thật khác xa. Không còn là một màu tím mờ mịt nữa, mà giờ đây, chính là những dòng khí lưu tử sắc nhè nhẹ chạy trên nền đất đen thẫm. Không khí dường như trong lành hơn, và cả tươi mát hơn nữa.

"Ồ, đó là cái gì?"

Bất chợt, phía xa xa, Phương Hạo Nhiên bỗng thấy một lấp lánh một vật, tiến lại gần liền thấy rõ

"Là một bông hoa!"

Ngắt lấy, đặt trên tay, Phương Hạo Nhiên trong lòng thầm than. Dù trước nay hắn với mấy thứ hoa cỏ đúng là xem như vớ vẩn, nhưng một bông hoa này, quả thật trong suốt, long lanh mỹ lệ, tựa như từ băng điêu mà thành. Cầm trên tay, liền có một loại cảm giác mát lạnh, dễ chịu không nói nên lời.

"Ừ, thứ này tốt đây, chắc mẫu thân thích!"

Hắn tự nhủ, rồi lại ngó quanh

"Mà chỉ có một đóa này! Nếu Tình a di hoặc vợ biết chắc không ổn"

Phương Hạo Nhiên đắn đo:

"Chồng tốt là phải đều yêu vợ như nhau, không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được"

Nghĩ nghĩ một hồi,

"Hoa chỉ có một, mà chồng các chị cũng chỉ có một, vừa vặn! Thôi thì tôi giữ lấy vậy, chắc các chị ấy không có ý kiến đâu!"

Gật đầu:

"Ừ! Mình giữ lấy."

Lại băn khoăn:

"Mà cái này dùng như thế nào? Để ngắm hả? Nếu thế thì anh đây không thèm nhé!"

Hắn tò mò đưa đóa hoa vào miệng, trơn tuột nơi đầu lưỡi, dịu mát nơi cuống họng cùng vị ngọt nhẹ đầy hương thơm trong khoang miệng. Chính xác thì đóa hoa đã ở trong bụng ai đó.

"Cũng ngon, nhưng tiếc ghê, chỉ một bông thôi à?"

Phương Hạo Nhiên hơi buồn bực, đóa hoa vừa rồi hương vị không tệ nha, đáng tiếc là hắn không biết để từ từ thưởng thức.

"Mà chính xác nó là cái gì nhỉ?"

Phương Hạo Nhiên cũng không ngu, bất cứ là ai trong trường hợp này cũng biết thứ vừa rồi không đơn thuần chỉ là một đóa hoa. Bất quá... tên này nuốt xong mới hỏi mình ăn gì. Hic, ta ngất đây!

Thứ gì sao? Đây có lẽ là một câu hỏi khó, bởi căn bản trên thế gian này khó có đóa thứ hai. Bông hoa Phương Hạo Nhiên vừa nuốt ban nãy, vốn là linh khí sơn địa chi linh của sơn mạch này. Khi trước, hoàng đế tiền triều của Hoàng gia đã dung nhập tử long chi khí vào sơn mạch chỗ này, với mong muốn tăng thêm khí vận cho hoàng tộc mình. Chính xác là như vậy. Bất quá đạo tử long chi khí đó quá mức mạnh mẽ, đã áp chế sơn địa chi linh vào một khu vực nhỏ, trải nhiều năm, tử long chi khí càng lớn mạnh, tự thành một cái bí cảnh không gian. Mà sơn địa chi linh liền ở trong đó, bị áp chế không ngừng, dần dần tinh hoa hội tụ lại hóa thành một đóa băng hoa trong suốt.

Mà Sơn địa chi linh- tinh hoa của cả vùng sơn mạch này, há thể coi thường. Phương Hạo Nhiên nuốt lấy nó, chính là có được linh lực vô cùng, tinh thần thanh tẩy cùng thể xác tựa như vừa thoát thai hoán cốt vậy. Có thể nói là đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.

Những thứ này, Phương Hạo Nhiên còn chưa cảm nhận được hết, bất quá, hắn cũng rõ ràng cảm nhận được có những sự thay đổi lớn lao trong cơ thể. Đang đứng, thình lình tung ra một quyền ngay hư không trước mặt. Nhanh, tựa như vô ảnh, trầm đục như tiếng sấm và, Phương Hạo Nhiên trừng mắt:

Không gian phía trước hắn bỗng trở nên méo mó trong chốc lát, sau đó mới trở lại bình thường.

"Sẽ không phải là bóp méo không gian đi?"

Phương Hạo Nhiên cảm thấy lòng sướng tê tái:

"Quá tuyệt!"