Phương Hạo Nhiên cứ lang thang trong bí cảnh như thế. Một lát, một lúc, một hồi, một thời gian,... nói chung là cũng không biết đã bao lâu. Khi mà hắn cảm thấy sắp chán chết thì bỗng
"Ngaoooooo!"
Một tiếng gầm lớn vang lên. Hắn giật mình:
"Tiếng mèo kêu sao?"
Từ trong tử khí dày đặc, hai điểm đỏ hồng hiện lên, sau đó một thân hình thuôn dài đầy mỹ cảm, với những ngũ trảo sắc bén, ngay lập tức đáp xuống mặt đất, đối diện ngay trước mặt hắn. Đó là Dực Long.
Cũng không hoàn toàn là loài Dực Long thực sự, chỉ là một đạo Tử Long chi khí sản sinh linh thức ngưng tụ mà thành. Cảm nhận được khí tức kì lạ mà hấp dẫn từ trên người Phương Hạo Nhiên, mới đáp xuống đây.
Phương Hạo Nhiên vốn tài cao lớn mật, cũng không sợ hãi, tò mò tiến lại gần con rồng, ngó nghiêng một hồi, vuốt ve đầu nó.
Mà con Dực Long, mới đầu còn hơi gầm gừ khe khẽ tỏ ý kháng nghị, sau đó liền thuận thế dúi dúi đầu vào người hắn.
Phương Hạo Nhiên nghĩ nghĩ một chút, liền đưa tay vào trong ngực, lấy ra một vật gì đó.
"Ách, là thịt khô. Hôm bữa hắn thấy có tên học viên nuôi một con chó nhỏ, nhỏ xíu cơ! Ấy vậy mà nó ăn hết một tảng thịt to đùng. Xem ra là rất ngon! Bởi vậy, hắn mới mang theo bên mình khá nhiều thứ đó, là thịt khô ấy, để ăn."
Mà lúc này, đưa miếng thịt ra trước mặt con rồng, là bởi hắn thấy khi con chó kia dúi đầu vào tên học viên nọ, tên kia liền thưởng cho nó miếng thịt. Phương Hạo Nhiên đây, đơn giản là bắt chước mà thôi.
Ặc, nếu để cho bất cứ ai biết tên này coi long tộc cao quí, còn hơn thế nữa, là "linh hóa long hình", như một con chó nhỏ để đối đãi đồng dạng, đưa cho nó miếng thịt khô để gặm. Ta ngất, chắc khối kẻ phụt hết dung dịch trong cơ thể mất.
Cơ mà, bỏ qua chuyện kẻ khác phụt gì sang một bên. Khi mà Phương Hạo Nhiên đưa miếng thịt khô ra, con rồng cũng rất phối hợp ngửi ngửi đôi chút, rồi lắc đầu tránh ra, tỏ ý không ăn. Đáng tiếc là tên này không hiểu, hoặc là nói hiểu sai vấn đề, tưởng nó chê ít, liền lấy ra một miếng thịt khô to hơn, cứ như cách gọi dân dã thì chính là "to tổ bố", lần thứ hai đưa ra trước mặt con rồng.
Con rồng tiếp tục ngoảnh đi.
Hắn gãi đầu,
"À có lẽ phải đút cho nó!"
Bèn đặt miếng thịt vào sát miệng con rồng, nó liền ngậm chặt miệng.
Phương Hạo Nhiên thấy vậy, bèn dùng tay bóp lấy hàm nó, mở ra, nhét miếng thịt vào.
Hic, tội nghiệp con rồng, cuối cùng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay, rệu rã nhai nuốt ực cho xong miếng thịt vào bụng, dù nó căn bản vốn không cần ăn gì.
"Rồi, rồi!".
Phương Hạo Nhiên vỗ nhè nhẹ lên đầu nó:
"Vậy mới ngoan!"