Chương 45: Khinh bỉ

Cũng đừng hỏi vì sao hai tên Long Thiên Diệu cùng Dạ Vũ vì sao khi biết có người nghe được âm mưu dơ bẩn của bọn chúng, không phải là muốn diệt khẩu, mà là mặt mũi tươi cười muốn kết huynh đệ.

Thực ra, lúc vừa phát giác Phương Hạo Nhiên, cả hai đã gần như động sát niệm. Bất quá, gần như...mà thôi.

Căn bản là đánh không lại, hiểu không? Chí ít thì là "đã từng" như thế. Tuy nói những ngày sau đó hai tên này liền có tiến bộ, nhưng chẳng lẽ người ta lại không?

Lần này nếu như không cẩn thận lao lên, cái giá phải trả, có khi "xuân này con không về mất!"

Chung qui, xưng huynh gọi đệ, tạm thời hòa hoãn, chờ khi ra khỏi đây, vận dụng thế lực hai nhà, hừ!

Phương Hạo Nhiên không để ý đến mấy lời mời chào huynh đệ, kia, nhìn bọn chúng bằng ánh mắt khinh bỉ:

"Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo sao? Vậy các chú đã thấy thằng nào dám ló mặt ra ngoài mà không có quần áo chưa?

Thiếu một tay, một chân gì đó, bên ngoài kia, cũng có gì hiếm lạ! À mà nhân đây cũng nhăc hai thằng ngu các chú luôn, các chú sắp đã thân lại càng thêm thân rồi đấy, huynh đệ như tay chân mà! Một thằng bên phải, một thằng bên trái chắc là ổn nhỉ?"

Dạ Vũ không hiểu hỏi lại:

"Cái gì mà đã thân lại càng thêm thân? Bên trái bên phải sao cơ?"

"À!"

Phương Hạo Nhiên tỏ vẻ không quá quan trọng

"Thì là trong hai chú, một thằng anh sẽ gọt sạch tóc ở nửa đầu bên trái, cắt núm bên trái, phế mắt trái, tay trái, chân trái và quả cà bên trái. Thằng còn lại thì gọt tóc bên phải, cắt núm bên phải, phế mắt phải, tay phải, chân phải cùng trái cà bên phải. Đấy, như vậy là mỗi đứa một nửa, tuy hai mà một, rất hợp với sự thân thiết của các chú đúng không?"

Hắn cảm thán:

"Mình thật thông minh! À mà có nên cắt đôi trái ớt của mỗi đứa một nửa không nhỉ?"

Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu nghe xong liền tức xanh mặt. Nói như tiểu tử này, tức là không chừa đường sống cho nhau rồi!

Cả hai liếc nhìn nhau, đồng thời nháy mắt.

"Phải nhân cơ hội tiểu tử này còn đang lơ đễnh, nhất kích tất sát tiêu diệt"

Cơ hồ cùng một lúc, hai luồng kiếm quang lóe lên.

Phương Hạo Nhiên đích thực là đang lơ đễnh, đắn đo xem có nên xẻo mỗi tên một nửa trái ớt 🌶 hay là không( tác giả: là trái ớt ấy mà! He he, nam nhân mà chỉ bằng trái ớt thì nhỏ quá nhỉ? )

Kiếm quang đã đến trước mặt, nếu là kẻ khác, có lẽ đã đầu, thân thành cố nhân. Bất quá, với Phương Hạo Nhiên thì...

Cái gì là "nhất tâm nhị dụng"? Chính là lúc Phương Hạo Nhiên chẳng thèm ngước nhìn kiếm quang, chỉ đơn giản là giơ tay búng liền hai cái.

Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu cổ tay liền cảm thấy tê rần, sau đó không tự chủ buông kiếm. Lúc bấy giờ, Phương Hạo Nhiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mất hứng:

"Vốn đang suy nghĩ có nên làm phúc cho các chú đã thân lại càng thân hơn không, các chú lại không biết điều làm anh bực mình, đúng là làm ơn mắc oán mà! Thôi thì, cái gì mà huynh đệ tuy bất đồng sinh, nguyện đồng tử (huynh đệ tuy không sinh cùng nhau, nguyện chết cùng nhau)., cho các chú té chung vậy!"

"Khoan, khoan đã!"

Hai tên nghe Phương Hạo Nhiên nói vậy ngay lập tức liền xanh mặt, cuống cuồng hét lên mong tranh thủ được thêm chút thời gian, tìm cơ hội sống sót.

Bất quá, Phương Hạo Nhiên nói là làm, cong chân đá liền hai phát. Chẳng mấy chốc, dưới đất chỉ còn hai cái xác, thủ cấp nát bét. Cú đá vừa nãy, lực đạo thế nào cũng đã quên rồi. Lẩm bẩm:

"Kim tệ cũng được coi là thứ tốt chứ nhỉ? Ừ, hóa ra kiếm chút ít cũng không khó nha!"

Phương Hạo Nhiên tò mò nhìn chiếc bình ngọc nhỏ được đậy kín:

"Thứ này hai thằng kia định dùng cho vợ mình sao? Phì, hai thằng rẻ rách, có dùng thì cũng là anh đưa cho, đâu đến lượt các chú. Mà, thứ này nghe nói không gây hại đến thân thể, chỉ là kích phát dục vọng nguyên thủy của bản thân thôi sao?"

Hắn mỉm cười có phần hơi bỉ ổi:

"Hí hí! Hôm nào cho chị ấy dùng thử xem sao!"