Chương 44: Bên trong

Đây là một cái không gian rất lớn- Phương Hạo Nhiên nghĩ vậy. Đương nhiên là vậy rồi, nếu không sao dám gọi là bí cảnh?

Hắn nhìn xung quanh không một bóng người:

"Có lẽ những kẻ khác đã sớm rời khỏi nơi này, hoặc là, địa điểm truyền tống khi vào mỗi người là khác nhau chăng?"

Phương Hạo Nhiên không biết, cũng không để tâm lắm. Dù sao hắn cũng nghe lời Tống Ngọc Tình đi vào đây, thuận tiện kiếm ít thứ tốt rồi mà thôi.

Bất quá, ngay lập tức hắn liền buồn bực,

" Muốn biết thứ gì tốt, cũng phải nhìn xem mới được, vấn đề là ở đây..."

"Đíu mịa!"

Hắn lẩm bẩm,

"Tử khí dày đặc như sương mù thế này, cách ba thước nhìn đã không thấy gì rồi, kiểu này mà kiếm đồ ngon chắc đau khổ quá"

"Cộp, cộp!"

Có tiếng bước chân vang lên, sau đó liền ngưng, dường như như là hai người nào đó. Vì màn sương dày đặc, thành thử hắn không biết đó là kẻ nào, cũng không phát ra tiếng động, đứng im.

"Long huynh, thứ này thực sự công hiệu sao?"

Tiếng một nam nhân cất lên, Phương Hạo Nhiên nghe liền cảm thấy hơi quen.

"Dạ huynh chẳng lẽ không tin ta? Đây đích thị là Long Tiên (Nước dãi rồng), thứ xuân dược hiếm thấy trên đời, có thể kích phát dục vọng nguyên thủy nhất của bất cứ nữ nhân nào. Gia tộc ta cũng là có chút quan hệ với Long tộc, thành thử mới có thứ này. Chỉ cần cho nàng ta dính phải, cam đoan liền sau đó nghe ngay lập tức quấn lấy ngươi."

Một âm thanh khác cất lên.

Lúc này, Phương Hạo Nhiên liền đoán được là ai, đích thị là tên Long Thiên Diệu. Thằng còn lại họ Dạ, có lẽ là Dạ Vũ chứ không ai khác.

"Nhưng... có công hiệu như vậy, vì sao...? Mới lúc trước huynh còn cùng ta truy cầu nàng ta, không ai chịu lùi bước a!"

Dạ Vũ tỏ vẻ nghi ngờ. Long Thiên Diệu nghe vậy liền phá lên cười hai tiếng "ha ha", đoạn vỗ vai Dạ Vũ mà rằng:

"Ta dạo gần đây đang truy cầu Hạ Nhu cô nương, thành ra..."

Dạ Vũ vẻ mặt cảm kích

"Vậy xin ta xin ghi nhớ phần ân tình này của Long huynh."

"Dạ huynh chớ khách sáo. Dạ gia cùng Long gia vốn có tình thông gia, ta với huynh cũng xem như huynh đệ. Lại nói, "huynh đệ vi thủ túc, nữ nhân ví xiêm y" (dịch ra: Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo), há có thể vì một nữ nhân mà tổn thương hòa khí."

"Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"

Một âm thanh lười biếng vang lên.

Long Thiện Diệu đang phê trong mấy câu huynh đệ vi thủ túc mà bản thân vừa mới nói, không để ý liền " Ân!" một cái.

Mà Dạ Vũ, mặt liền biến sắc , quát:

"Là ai?"

Một bóng người từ từ hiện ra, rõ nét đến từng chi tiết. Cả Long Thiên Diệu và Dạ Vũ hai tên đều há hốc miệng:

"Là ngươi!?!"

Không sai, đó chính là Phương Hạo Nhiên nãy giờ đứng gần đấy.

Nghe, thì cũng đã nghe xong.

Đứng, thì cũng đã đứng chán, hắn mới ló mặt ra.

Cả hai tên kia đồng loạt mặt đều trở nên khó coi:

"Chuyện vừa rồi ngươi đã nghe hết?"

Phương Hạo Nhiên cũng không trả lời chúng, thầm thì:

"Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo? Người thực sự nghĩ như vậy sao?"

Long Thiên Diệu nghe được lời này, bỗng nét mặt thoáng cái bớt căng thẳng hơn, khẽ mỉm cười với Phương Hạo Nhiên:

"Phải! Chính là ý này. Phương huynh, huynh xem! Nữ nhân cũng chỉ như một bộ xiêm y, khoác lên người cho đẹp đẽ mà thôi, còn huynh đệ, tựa như tay chân, chính là lúc hoạn nạn có nhau."

Dạ Vũ tiếp lời:

"Là như vậy, vừa rồi ta cũng xin lỗi Phương huynh. Chung qui là bởi vì quá yêu thích Lam tiên tử, mới không nhịn được dùng chút thủ đoạn. Đã gặp Phương huynh đây, liền là tiểu đệ xin bồi tội, mong cùng kết huynh đệ."

Long Thiên Diệu chốt câu cuối:

"Chính là như vậy!"