"Oa!, đây là bí cảnh?"
Đây cơ hồ là câu hỏi chung của tất cả học viên lần này được tham gia bí cảnh, bởi căn bản, mấy tên học viên năm hai, năm ba trở đi không được vào. Vì sao ấy à? Ai biết!!! He he
Xa xa, một đám học viên đang tụ tập nghe các đạo sư hướng dẫn:
- Bí cảnh, nói tóm lại là một lần cơ duyên của các ngươi. Đạt được gì phải xem vào nhân phẩm từng người rồi. Như người xưa có câu" Khôn sống mống chết", lời ta nói chỉ có vậy. Bây giờ lượn vào nhanh đi, à mà nhớ là sau năm ngày bí cảnh sẽ đóng cửa. Đứa nào ra muộn thì cứ ở trong đó ngu người luôn nhé.
Vị đạo sư già râu tóc lôi thôi nói vài lời không đầu không đuôi như thế rồi xua tất cả học viên vào như xua vịt, mặc cho bao nhiêu bức bối của các học viên
"Ta xxx,lão già này là ai vậy, thế đếu nào giới thiệu như cức!"
"Chịch bà nó, ta trù lão chơi gái chưa kịp vào đã phọt hết cơm mẹ nấu rồi"
Một học viên độc miệng, nhìn qua câu chửi cũng biết tên này được giáo dục không tốt lắm.
"Già như lão ta thì vốn hết xí quách từ lâu rồi, chơi bằng niềm hả cu?"
Thằng khác còn thâm nho hơn nhiều, không chửi bậy nhưng rất sâu sắc
"Con bà nó! Chú gọi ai là cu"
Thằng được giáo dục không tốt lên tiếng
"Có tin anh đập chú bẹp dí hơn con cu không?"
"Ngon nhào vô, anh mày là cháu họ hàng xa của viện trưởng đây!"
Tên "thâm nho" kia khinh bỉ đáp lại.
"Ách, đại ca, ý em là anh của chú em đã đập chú em bẹp dí như con cu. Đại ca đừng hiểu nhầm"
...
Cách đó một đoạn khá xa, trong một góc khuất yên tĩnh, Tống Ngọc Tình mặt ngọc đỏ ửng, mị nhãn như tơ cố chống lên một tia buồn bực với ai đó:
"Ngươi có vào không thì bảo"
Phương Hạo Nhiên một tay xoa xoa ngực Tống Ngọc Tình, tay kia ở trên kiều đồn mềm mại trắng trợn tàn sát, hôn môi anh đào của nàng một cái, cười hì hì:
"A di muốn ta vào nhanh như vậy sao? Ta còn định chờ một tí nữa cơ!"
Nàng tức giận:
"Ai cho ngươi chờ, mau vào!"
"Ừ, ừ, ta vào"
Phương Hạo Nhiên bỗng cười quỉ dị khiến Tống Ngọc Tình tự dưng cảm thấy bất an. Ngay sau đó, váy dài liền bị vén lên, một cự vật nóng rực xuyên thấu thân nàng
"Ưm!!"
Phương Hạo Nhiên cười đắc ý:
"Ta vào rồi đây! A di thoải mái a" Hắn vừa nói, vừa cử động eo
"Ừm! Ngươi...khốn kiếp, không phải vào... dạng này...aaa...nhẹ một chút...ừ...mau vào...ứm"
Tống Ngọc Tình đáng thương cố giữ lấy thanh tỉnh, như cũ lại có chút lực bất tòng tấm. Miệng nói một đường, chân ngọc thon dài lại làm một nẻo, quấn chặt lấy eo Phương Hạo Nhiên. Có thể tưởng tượng, một nữ nhân thành thục xinh đẹp, vì bản thân mình mà sung sướng mê loạn, là cỡ nào thống khoái! Hắn liền hôn nàng, quấn lấy nàng, chơi đùa với lưỡi nàng, hấp duẫn, nuốt lấy.
Ngọt! Cũng rất để cho Phương Hạo Nhiên điên cuồng cử động lấy
Một đợt mưa xuân rả rích qua đi...
Lúc Phương Hạo Nhiên chuẩn bị bước vào bí cảnh, đã là lúc mặt trời lên cao đỉnh đầu, khiến cho mấy vị đạo sư đứng bên ngoài bí cảnh có chút buồn bực:
"Rốt cuộc thằng này cả buổi trốn ở đâu, bây giờ mới chạy vào, đã vậy mặt còn rất phởn nữa chứ?"
Tất nhiên, buồn bực thì buồn bực, cũng chẳng ai làm khó hắn. Phương Hạo Nhiên cứ thế bước vào truyền tống trận đi vào bí cảnh.
Về phần Tống Ngọc Tình, ừm, để xem. Tất nhiên là nàng ta mau chóng thu dọn chạy về học viện rồi, cùng không thể để cho kẻ khác thấy những dấu hôn đỏ rực nơi cổ cùng nét xuân triều chưa tan trên mặt ngọc được. Quá dọa người!