Chương 42: Giãy giụa

Tống Ngọc Tình dù sao cũng là Phó Viện Trưởng, bận rất nhiều việc, bởi vậy cũng không thể bồi tiếp hắn quá lâu. Bởi vậy, sau một hồi được nàng dặn dò những điều quan trọng, Phương Hạo Nhiên thơ thẩn bước về chỗ ở.

Hàn Tuyết, như cũ đã ngồi sẵn đó, mâm bát đầy đủ, chỉ còn chờ hắn về cùng dùng bữa.

Bữa cơm bắt đầu trong sự yên lặng. Không phải là giữa Phương Hạo Nhiên và mẫu thân có vấn đề gì, chẳng qua là không có gì thú vị để nói thôi ! Đấy là điều Phương Hạo Nhiên đang nghĩ. Bất quá, Hàn Tuyết cũng không nghĩ vậy này!

Chuyện là cùng lúc hắn đang ở cùng phó viện trưởng xinh đẹp, viện trưởng đã công bố danh sách học viên đi vào bí cảnh lần này, trong đó có cả tên nhi tử.

Dĩ nhiên lại có tên nhi tử trong đó!

Hàn Tuyết mới đầu rất ngạc nhiên, sau lại nhớ đến biểu hiện của hắn trong lần tỉ võ lúc trước.

Hẳn là bởi vậy sao?

Thấy Phương Hạo Nhiên vẫn đang chăm chua ngồi ăn, nàng có chút không chịu nổi, đành cất lời:

"Hạo Nhiên!"

Phương Hạo Nhiên đang mải mê ăn, nghe Hàn Tuyết gọi, cũng không ngẩng đầu lên, miệng còn nhai nhồm nhoàm, tùy tiện:

"Ân?!?"

"Mẫu thân nghe nói ngươi có mặt trong danh sách học viên đi vào bí cảnh lần này?"

"À! "

Phương Hạo Nhiên nuốt ực miếng thịt còn đang nhai dở, nhìn Hàn Tuyết:

"Mẫu thân cũng biết chuyện đó sao? Mà cũng có gì đâu! Ta nghe nói trước kia mẫu thân cũng đã từng đi vào bí cảnh rồi thì phải?"

Hàn Tuyết hơi giật mình, điều này thực ra cũng không phải bí mật gì, nhưng những học viên trong học viện thì làm sao biết được? Bèn hỏi

"Ai nói cho ngươi vậy?"

"Là Tình..."

Phương Hạo Nhiên còn đang định nói tiếp "a di " hai từ này, liền vội ngưng lại. Gọi như thế hơi thân mật quá thì phải! Hắn cũng không biết mẫu thân sẽ liên tưởng ra sao hay không, nói chung thì cứ không gọi vậy là hay nhất, liền sửa lại:

"Là phó viện trưởng nói cho ta."

"Nàng sao?"

Hàn Tuyết hơi kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh trở lại. Nếu là nàng ta, đồng lứa đồng học với nàng trước kia, biết việc đó cũng không lạ. Nghe vậy, không hỏi gì thêm, chỉ ân cần dặn dò:

"Mẫu thân biết tu vi ngươi không yếu, nhưng dù sao vẫn phải cẩn thận. Trong bí cảnh, nên chú ý đến an toàn bản thân nhiều hơn. Coi như không vì ngươi, cũng vì ta,biết không?"

Hắn cảm động, mỉm cười đùa với nàng:

"Ừ, vì được ở bên mẫu thân trọn đời trọn kiếp, để bảo vệ người, nên không thể gặp bất trắc đâu!"

"Phi!"

Hàn Tuyết khẽ gắt.

...

Phương Hạo Nhiên tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Hắn vẫn luôn như vậy, cùng với Hàn Tuyết ngủ một chỗ, không thể không nói là một cái âm mưu.

Thiên không vời vợi, Phong Nguyệt trên cao, chiếu xuống một mảnh yên tĩnh, cho con người ta luôn có cảm giác thoải mái. Xuyên thấu qua cửa sổ, xa xa nhìn xuống, giống như một đôi nam nữ đang nằm ôm lấy nhau.

Nam nhân, có lẽ nói đúng hơn là một nam hài, hai tay dĩ nhiên vòng qua nữ nhân vòng eo thon thả, đem nàng mạn diệu a na thân thể ôm vào trong ngực.

Nữ nhân rất đẹp, thập phần thon dài, so với nam hài ôm nàng còn cao hơn một ít.

Chỉ thấy lúc này mái tóc nàng xõa ra, đen nhánh mềm mại. Đôi sợi ở trên mặt nam hài kia đùa nghịch lấy. Trên mặt nàng nổi lên từng răng mây đỏ hồng, phảng phất như tiên tử khi say, mê người cực điểm. Cặp kia, tay ngọc tuyết trắng, ôm lấy bả vai nam hài. Thân thể mềm mại mà thành thục kề sát tại thân thể hắn.

Một cái tràng diện như vậy, trừ người trong cuộc, bất kì là ai, thấy cũng phải há hốc.

Bởi vì, một nữ nhân xinh đẹp ưu nhã, lại cứ như vậy hình như quên hết thảy ôm lấy cậu bé.

Khi Phương Hạo Nhiên hoàn toàn ôm lấy nàng là lúc, Hàn Tuyết chợt có một tia thanh tỉnh, định buông ra. Thế nhưng, trong ngực mẫu thân xinh đẹp, đối với Phương Hạo Nhiên mà nói thật sự có dụ dỗ quá lớn. Phía trước bị nàng một đôi kiều đĩnh đầy ắp tuyết phong đè ép, hắn liền cảm giác như rõ ràng hai tòa tuyết phong kia là như thế nào biến dạng, là hiện tại hình dáng ra sao; mà khi chúng muốn khôi phục lại hình dáng cũ, liền hóa thành một áp lực nhu hòa đặt tại phía trên lồng ngực mình.

Mềm mại, co dãn kinh người, để cho Phương Hạo Nhiên mê muội. Nếu không phải như sợ nàng giận, hắn nhất định sẽ...sẽ như hổ đói vồ mồi vậy, đem nữ nhân cao gầy xinh đẹp này đặt dưới thân, hung hăng chà đạp một phen.

Không dám, hóa thành một loại kích thích. Cứ thế ôm lấy mẫu thân. Đối mặt với một cái vưu vật trang nhã quyến rũ như thế, Phương Hạo Nhiên một nam nhân bình thường sao có thể thờ ơ này?

Phía dưới tiểu đệ đệ liền đứng lên một cách thập phần trang nghiêm.

Tuy rằng hiện tại, Phương Họ Nhiên cũng chỉ có thể được gọi là tiểu hài tử, nhưng lại đã trải qua chuyện nam nữ. Ở một khía cạnh này mà nói, hắn cũng được xem là nam nhân, đại nam nhân.

Hàn Tuyết lúc ôm hắn, liền cảm giác bản thân chính là muốn như vậy. Mặc dù khi hắn còn bé cũng vẫn thường ôm như vậy, nhưng là hiện tại cảm giác, ngoại trừ sự thân thân thiết, còn có chút gì đó, để cho nàng xung động.

Có thể, đây là giữa nam nhân và nữ nhân mê hoặc sao?

Hàn Tuyết trong lòng sửng sốt, cũng không nghĩ thêm. Đương lúc buông ra nhi tử một cách tự nhiên, cảm nhận được thứ đồ vật của nam hài này, nóng rực giữa hai đùi mình, miệng nhỏ nhắn phát sinh một tiếng "ưm" lơ đãng. Nàng má phấn một mảnh hỏa hồng, phương tâm nhúc nhích, nhộn nhạo. Bất quá, vẫn là đem ngượng ngùng trong lòng khắc chế, hai tay vịn vai Phương Hạo Nhiên, đẩy hắn ra, giả vờ cr giận nói:

" Ngươi tiểu bại hoại, như thế nào luôn không thành thật? Có phải muốn ta tức giận hay không?"

"Thế nhưng, mẫu thân ta rất thích ôm ngươi, rất thích cảm giác đó."

Phương Hạo Nhiên giống như là xáu hổ nói ra như vậy, thế nhưng cõi lòng liền nảy lên.

"Đều nói linh tinh"

Hàn Tuyết cũng chưa có đẩy ra nhi tử, nghe hắn nói vậy để cho nàng có chút tâm hoảng ý loạn.

Không biết vì sao, Phương Hạo Nhiên rất ưa thích loại cảm giác này, ôm Hàn Tuyết vào trong ngực, nhẹ nhàng cựa quậy thân thể, giữa hai người chừng đó tiếp xúc càng thêm chặt chẽ.

Chỉ như vậy thôi, cũng khiến Hàn Tuyết có chút tê dại khắp toàn thân. Nàng nhịn không được ngửa đầu lên "ah" một tiếng, tóc dài tán loạn, cả người tản mát ra một loại cao quí trang nhã khí chất, để cho trước mắt Phương Hạo Nhiên sáng ngời, không kìm nổi cảm thán ca ngợi nói:

"Mẫu thân ta nghĩ tiếp tục ôm ngươi. Thật đẹp!"

Có đôi khi, ca ngợi nữ nhân, không cần cái gì hoa ngôn xảo ngữ. Nói thẳng ra, càng có lực sát thương. Hàn Tuyết vừa nghe liền mặt đỏ bừng, nhưng lại gắt giọng:

"Ít ở bên tai ta rót vào thuốc mê. Còn không nhanh buông!"

Nói, dĩ nhiên không kìm hãm được lấy ngọc thủ của mình cầm dị vật kia ngắt một chút.

"Ối!"

Địa phương yếu ớt nhất của cơ thể bị công kích, hắn liền đau đến nhe răng nhếch miệng

"Nhớ kĩ, sau này không được xằng bậy!"

Hàn Tuyết nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra, phát giác biểu tình đó của hắn, liền quan tâm:

"Đau lắm sao?"

Nói xong, bỗng chợt nhận ra hành vi vừa rồi của bản thân có chút quá phận.

Thế nhưng... chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, còn là một loại cấm kị kích thích, làm cho Hàn Tuyết phương tâm mê loạn, dù biết rõ ràng không đúng, nhưng mà...

Hàn Tuyết nội tâm đang giãy giụa phản kháng, nhưng như cũ có chút vô lực.

Nàng một mực giãy giụa, nhưng ở một bên nồng nặc khí tức nam nhân, để cho bản năng bỏ qua tất cả.

Thần Long bị tổn thương, kì thực cũng không phải nghiêm trọng như vậy. Chẳng qua là Phương Hạo Nhiên giả bộ như vậy, liền tiếp tục nhào qua ôm lấy mẫu thân, cảm thụ rõ ràng thân thể kia đang run rẩy.

Mềm mại, ngọt ngào, đàn hương mùi thơm từ cơ thể Hàn Tuyết bị hắn hít lấy. Giờ khắc này, Phương Hạo Nhiên thật là muốn hôn nàng.

Hắn phảng phất thấy được mình ôm lấy mẫu thân, ngậm chặt miệng nhỏ kia, mút lấy phiến môi anh đào, đầu lưỡi ở hàng răng trắng chỉnh tề của nàng khẽ liếm đâm vào. Đầu lưỡi linh xảo đột phá khớp hàm, thâm nhập lấy miệng nhỏ Hàn Tuyết, tìm kiếm lấy nàng đầu lưỡi đinh hương, tham lam nuốt lấy quỳnh tương ngọc dịch.( Ực!)

"Được rồi! Nhắm mắt ngủ sớm một chút. Người cần sức mai còn tiến vào bí cảnh"

Hàn Tuyết lúc này nghĩ trốn tránh. Nàng không biết làm sao lại có chút hoảng hốt.

Phương Hạo Nhiên nhìn biểu tình của nàng có chút thất vọng. Hắn hơi cúi đầu, lẩm bẩm, lại như để Hàn Tuyết nghe thấy:

"Ta... không có sai!"

Nghe vậy, trong mắt nàng lóe lên tia sáng kì dị, miệng lại tức giận:

"Đại nghịch bất đạo! Ta là mẫu thân ngươi."

"Ta chỉ muốn ôm ngươi, vậy cũng sai?"

Hàn Tuyết không ngờ Phương Hạo Nhiên nói như vậy.

"Thật, chỉ như vậy sao?"

Nàng tự nhủ, lại để yên cho hắn ôm. Không thể phủ nhận, nàng trong lòng thích cảm giác này

"Thật sự chịu thua ngươi này, tiểu hỗn đản"

Để cho Phương Hạo Nhiên bất ngờ, Hàn Tuyết lần này chủ động ôm lấy hắn, để cho hắn cảm thụ lần nữa rõ ràng thân thể mềm mại bên trong.