Phương Hạo Nhiên rất quen thuộc đã chạy đến tiểu viện của Tống Ngọc Tình, thấy nàng ta đang dùng bữa, tò mò:
"A di, ngươi đang ăn gì đấy?"
Tống Ngọc Tình lườm hắn
"Bảo là sẽ đến sớm, mà cũng trưa thế này mới lại. Tổ yến, ngươi ăn không?"
Hắn cũng không khách khí:
"À, được. A di đút cho ta nào!"
Nói rồi, không quản lúc nãy vừa mới ăn xong, lại kê ghế ngồi sát nàng, há miệng.
"Hừ, tự lấy muỗng mà ăn. Ta mới không đút cho ngươi."
"Không phải chứ"
Hắn vẻ mặt đau khổ:
"Sao a di không dịu dàng với ta hơn?"
Tống Ngọc Tình vốn đang ăn từ tốn, nghe hắn nói thế, lại bỗng tức giận gắt:
"Dịu dàng, muốn ta dịu dàng với ngươi thì đối tốt với ta đi. Hôm qua đánh chỗ kia... sưng đỏ như vậy, ngồi đến bây giờ... đều đau nhức, hại ta hôm nay nghỉ dạy."
Nàng nói, càng về sau cơ hồ càng nhỏ. Phương Hạo Nhiên bừng tỉnh.
Đây là đang giận hắn sao? Bèn vòng tay ôm lấy eo nàng ta, dỗ:
"Được rồi, a di đừng giận ta mà. Không nên đánh ngươi đau. Ngoan!"
Thấy nàng vẫn còn có vẻ dỗi, bèn cứng rắn kéo nàng ta xoay lại, bất kể miệng Tống Ngọc Tình môi đào còn đang ngậm lấy một ngụm canh yến, hôn lấy.
Vị canh yến, hòa cùng vị môi nàng, thật ngọt. Hắn say sưa mút, giành lấy canh trong miệng nàng, nuốt.
"Ừm!"
Một lúc, cả hai đều tách ra, ở giữa nhưng có một sợi tơ bạc mỏng.
"Được rồi!"
Nàng đạp nhẹ lên vai hắn
"Ngươi thật bại hoại. Coi như thua ngươi!"
Chợt, nàng như nhớ ra việc gì đó, nghiêm túc:
"Đúng rồi, hôm qua viện trưởng có nói với ta, Hoàng Cung bí cảnh sắp mở ra trong vài ngày nữa, bảo ta chọn lấy năm mươi học viên tu vi đứng đầu trong học viện tham gia. Ngươi muốn không?"
Phương Hạo Nhiên còn muốn đùa giỡn với nàng, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, không thể làm gì khác đành thu sắc thủ, mất hứng hỏi:
"Hoàng cung bí cảnh đó là cái gì? Có gì hay?"
Tống Ngọc Tình giải thích:
"Mỗi quốc gia, đều có khí vận của riêng mình. Nhưng để một đất nước phát triển, không chỉ dựa vào khí vận vốn có mà làm được, cần phải tìm thêm cơ duyên. Hoàng cung bí cảnh là như vậy. Rất lâu trước đây, đệ tứ quốc quân Thiên Tinh quốc, lúc đó tu vi Vương cấp hậu kì, may mắn tìm được một đạo Tử Long chi khí, gia nhập vào long mạch, để cho Thiên Tinh quốc, từ một tiểu quốc, phát triển được như ngày nay"
"Mà đạo Tử Long chi khí kia, được long mạch uẩn dưỡng, càng là ngày một mở rộng, cuối cùng tự thành một cái không gian thập phần đặc biệt, tràn ngập tử long chi khí. Đi vào trong đó, tốc độ tu luyện liền tăng gấp đôi, hơn nữa trong môi trường dày đặc Tử Long chi khí như vậy, đã uẩn dưỡng ra Tử Long thạch cùng rất nhiều bảo vật. Mỗi người đi vào đó, dù vận khí kém đến đâu, nếu còn có thể đi ra, chính là tu vi tăng vọt. Bởi vậy được vào bí cảnh, không thể nói, chính là một lần cơ duyên"
Phương Hạo Nhiên thắc mắc:
"Nếu còn có thể đi ra? Cái đó nói như thế nào?"
Tống Ngọc Tình lườm hắn:
"Tử Long chi khí cường đại cỡ nào, tất nhiên sẽ dựng dục ra một số sinh linh bên trong, thực lực cũng không kém. Phần lớn đều trên kết đan cấp sơ kì, có thể còn cao hơn."
Phương Hạo Nhiên cũng không để ý đến nguy hiểm ra làm sao, chỉ hỏi nàng ta:
"A di, ngươi muốn ta đi vào đó không?"
Nàng trầm ngâm:
"Đi vào đó, quả là một cơ duyên với ngươi. Lại nói, ngươi một quyền liền đánh bại kết đan sơ kì, vào trong hẳn không có gì nguy hiểm. Chẳng lẽ, ngươi không muốn vào?"
Hắn chẳng quan tâm:
"À, ta chẳng cảm thấy sao cả. A di thích thì ta đi, không thích thì thôi."
Tống Ngọc Tình tức giận, mất công nàng phân tích này nọ
"Đã vậy, ta muốn ngươi đi, được chưa?"
"Ừ, vậy ta đi!"
Nàng thật sâu thở một hơi. Tên này đúng là cái gì cũng phải nói rõ ràng trực tiếp.