Bữa trưa đối với thường nhân rất quan trọng, đối với võ giả tu vi dưới Phân Thần kì cũng khá quan trọng, với Vương Cấp cao thủ trở lên, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Còn Phương Hạo Nhiên, dù hắn có sức lực ngang với Vương Cấp cao thủ, nhưng đó là lực lượng nhục thân. Chân chính tu vi, vẫn chỉ là luyện thể hậu kì, thành thử rất cần phải ăn, nói cách khác là không được bỏ bữa. Đúng là hết cách!
Hàn Tuyết lúc dậy cũng đã khá muộn, bèn quyết định nghỉ luôn cả ngày. Buổi sáng rảnh rỗi, thành thử bữa trưa cũng chuẩn bị công phu hơn, coi như là cả bữa sáng và bữa trưa gộp lại.
Phương Hạo Nhiên ăn rất ngon miệng, một phần vì Hàn Tuyết nấu rất ngon. Thêm nữa, tối qua không có ăn gì, lại thêm làm chuyện kia rất tiêu hao thể lực, mà... đâu phải một lần.
Hàn Tuyết cũng hơi ngạc nhiên khi nhi tử ăn có vẻ nhiều hơn thường ngày, lại cũng chỉ nghĩ là bản thân nấu quá ngon, thầm đắc ý trong lòng. Nếu nàng ta biết được nguyên do sâu xa kia, cũng không biết biểu cảm sẽ như thế nào?
...
Phương Hạo Nhiên chậm rãi bước đi. Hắn vốn là sáng nay nói sẽ đến lớp học, bởi vì nguyên nhân "khách quan", đành dùng xong bữa trưa mới đến. Luyện võ đường khá trống trải, có chăng cũng thấy vào tên nam nhân đen nhẻm còn miệt mài luyện tập. Hắn khinh bỉ nghĩ thầm:
"Cái gì cũng phải biết phối hợp giữa rèn luyện và nghỉ ngơi thì mới tốt được. Cứ điên cuồng luyện tập như thế rồi cũng thành đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mất!"
"Đó là Phương sư huynh sao?"
Có người reo lên, rồi sau đó, Phương Hạo Nhiên đã thấy một nam nhân cơ bắp nổi cuồn cuộn, đen như hòn than chạy lại gần.
"Này! Ngươi đứng im!"
Phương Hạo Nhiên hoảng hốt hô lớn, hai tay chỉ vào một vị trí cách hắn đứng một đoạn. Tên kia cũng là y lời làm theo.
"Hết hồn! Ta nói, ngươi chạy hùng hục lại ta như thế làm gì. Cẩn thận ta cho ăn đòn. Ngươi nghĩ ta có thực lực này không?"
"À,"
Nam nhân kia gãi đầu xấu hổ, bất quá, đen như hắn, xấu hổ lên thì như cũ mặt vẫn là đen, chả có gì thay đổi:
"Vừa rồi gấp gáp quá khiến Phương sư huynh đường đột. Để tiểu đệ giới thiệu, tiểu đệ"
"Cắt!"
Phương Hạo Nhiên cắt ngang.
" Ta không quen ngươi. Cũng không quan tâm ngươi tên gì, chỉ hỏi một câu ngươi có việc gì?"
"À,"
Nam nhân kia ngượng ngùng, hắn cũng không ngờ Phương Hạo Nhiên rất không chừa mặt mũi như vậy, nói ra, chính là thẳng thừng. Đành giải thích:
"Chả là, hai tên Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu, tu vi vốn xếp thứ ba, thứ tư của học viện, lại bị Phương sư huynh chỉ một đòn liền đánh gục. Đã vậy, theo ta thấy, sư huynh cũng không vận chân khí, sử dụng ra, chính là lực lượng nhục thân. Cũng quá lợi hại đi! Bởi vậy, tiểu đê rất bái phục. Hôm nay may mắn gặp đây, chính là phúc phận của ta. Mong sư huynh nhận thức tiểu đệ này."
Phương Hạo Nhiên khinh bỉ:
"Nói như thật! Ta lực lượng nhục thân mạnh thì liên quan gì đến ngươi?"
Cảm thấy Phương Hạo Nhiên có vẻ chưa tin tưởng lắm, tên kia kiên nhẫn giải thích:
"Ta sở dĩ bái phục Phương sư huynh, ngoài bởi huynh mạnh mẽ, còn là vì ta cũng tu luyện nhục thân."
Hắn ngừng một chút:
"Giữa người trong cùng lĩnh vực với nhau, tự nhiên sẽ càng sùng bái nhau hơn! Hơn nữa, ta cũng tu luyện nhục thân, bất quá lực lượng mới chỉ khoảng ngang với luyện khí hậu kì"
"Là vậy sao?"
Phương Hạo Nhiên cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề. Mà nhìn tên trước mắt, cơ bắp cuồn cuộn như khỉ đột, lại đen nhẻm thế kia, quả là chuẩn tu luyện nhục thân cmnr. Sùng bái hắn, dù sao thì cũng không phải quá vô lí.
Hắn gật gù, nhìn tên kia:
"Ta thấy ngươi căn cốt rất tốt, thành tựu tương lai xác định rất phi phàm. Tạm biệt!"
Nói một câu không đầu không đuôi như vậy, định bước đi.
"Ấy ấy, Phương sư huynh chờ đã"
Tên kia vội cuống lên giữ hắn lại
"Huynh còn chưa nhận ta làm tiểu đệ mà, với cả ta còn chưa nói tên."
"Được rồi!"
Hắn dùng giọng mất hết sức lực:
"Ngươi tên gì?"
"À, tiểu đệ là Lâm Ngọc Bạch. Lâm trong lâm gia, Ngọc trong ngọc thụ lâm phong, Bạch trong bạch sắc."
"Ặc? Ngươi? Ngọc thụ lâm phong? Bạch sắc?"
Phương Hạo Nhiên trợn mắt:
"Đúng là, thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Hắn đang hơi vội, lại cũng cảm thấy có một tên tiểu đệ trời ơi cũng không có gì tệ lắm, bèn phất phất tay:
"Được rồi, tiểu Hắc, coi như ta nhận thức ngươi. Sau này chỉ có ta cùng vợ là có quyền bắt nạt ngươi. Còn lại tên nào dám ức hiếp ngươi cứ bảo ta."
Nói rồi, cũng không để tên kia nói thêm câu nào, đi một mạch