Chương 26: Đồng tử công (Tiếp ).

Nếu như trước đó, tất cả mọi người thấy Phương Hạo Nhiên ngu ngốc bao nhiêu, thì bây giờ lại thấy hắn lợi hại bấy nhiêu.

Con bà nó! Luyện thể hậu kì chỉ dùng một quyền, cùng một chưởng là cho hai tên kết đan sơ kì đứng thứ ba, thứ tư học viện lên thớt. Là hai tên kia quá ngu ngốc hay tại hắn quá mạnh?

Trong khi tất cả mọi người còn đang sắp xếp lại những chuyện vừa diễn ra vài phút trước, Phương Hạo Nhiên đã xuống võ đài, chạy đến chỗ Phương Ngọc Lam:

"Vợ! Chị thấy tôi lợi hại không?"

Phương Ngọc Lam hờn dỗi:

"Cậu là đồ tiểu bại hoại, dùng tu vi của cậu đánh bại hai tên kia thì có gì ghê gớm đâu. Nếu chị như cậu, chị cũng làm được."

"Vậy chị làm giống tôi đi xem nào!"

"Ơ!"

Phương Ngọc Lam thoáng cái ngẩn ngơ, sau đó thở phì phì:

"Hừ, không phải ai cũng biến thái như cậu nhé! Chị cũng không có được tu vi như cậu, đã hài lòng chưa?"

"Hừm, nói chồng biến thái là không tốt đâu nhé! Cẩn thận tôi đánh đòn."

Phương Ngọc Lam nghe hắn nói vậy bổng dưng mỉm cười tinh nghịch ghé sát tai hắn thầm thì:

"Cậu thích thì cứ đánh mông tôi đi, giữa hàng ngàn người ở đây, còn có cả biểu di nữa, cậu dám không?"

"Tôi sẽ đánh khi khác!"

Phương Hạo Nhiên đe dọa

"Hi hi, bây giờ cậu dám không? Dám không? Chị biết là cậu không dám. Còn lúc khác ấy à? Chị là vợ cậu mà, cậu muốn làm gì chị chả được!"

Phương Ngọc Lam nói những lời này, còn ở bên tai hắn liếm nhẹ một cái.

Cần phải biết việc Phương Hạo Nhiên vừa làm là đánh bại hai trong tứ đại thiên vương có sức chấn động bao nhiêu, đủ để giữ cho toàn trường nãy giờ vẫn im lặng. Và vì thế, những hành động của hắn sau đó, mọi người đều chú ý cả, dù không ai nghe được cụ thể hắn và Phương Ngọc Lam nói những gì, nhưng từ hành động thân mật như thế kia, chả khó khăn gì để biết cả hai là tình lữ.

Dù hắn không để ý xung quanh, nhưng Phương Ngọc Lam thì có. Cảm thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về hướng này, cũng có phần xấu hổ. Để phân tán sự chú ý của mọi người, bèn cầm cánh tay hắn lắc lắc:

"Chồng, cậu dùng công pháp gì để đánh bại hai tên kia vậy?"

Tất cả mọi người cùng lắng tai nghe

"À, là đồng tử công"

"Rất lợi hại sao?"

"Ừ ừ, rất lợi hại. Bất cứ ai luyện nó đều có thể đả bại được đối thủ đã được nêu rõ trong công pháp"

Phương Hạo Nhiên trả lời cho qua chuyện, rồi nhanh chóng lôi kéo tay Phương Ngọc Lam:

"Vợ! Chúng ta đi lấy ít tiền nhé, tôi vừa thắng cược"

Không nói thì thôi, vừa nhắc đến, cả ngàn huynh đệ ở đây bỗng chốc mặt khó coi hơn khóc. Đơn giản thôi,ai mất tiền lại không khóc, đành nén bi thương quay về chỗ của mình. Trong khi một vài gia hỏa tưng tửng bỗng chốc đời lên hương vì thắng cuộc.

Lúc Phương Hạo Nhiên đến chỗ đánh cược, chỉ có lác đác vài bóng người, nhưng tên nào mặt cũng không thể phởn phơ hơn. Lí do rất đơn giản, một mình hốt tiền của hai trăm thằng khác, không vui mới lạ.

Nhà cái mặt cũng vô cùng hớn hở. Dù sao lũ này ăn chia theo phần trăm của bên thắng cuộc, nên việc Phương Hạo Nhiên thắng bỗng chốc khiến mấy tên này cũng giàu lên theo. Thấy hắn đến liền vui vẻ cung kính đưa hắn hai trăm tấm thủy tinh tạp, còn tặng luôn một trữ vật giới chỉ để bỏ vào cho thuận tiện.

Phương Hạo Nhiên nghênh ngang đi ra khỏi chỗ cá cược, tay đeo trữ vật giới chỉ. Phương Ngọc Lam có chút hâm mộ nhìn hắn:

"Tiểu bại hoại, cậu giàu rồi, cực giàu luôn đấy!"

"Hửm?"

Cảm thấy hắn có vẻ không hiểu lắm, nàng khẽ giải thích:

"Một kim tệ đủ cho một gia đình thường dân chắt chiu sử dụng cả năm. Một thủy tinh tệ bằng một ngàn kim tệ, đủ cho một phú gia sử dụng cả năm. Một thủy tinh tạp có khoảng một ngàn thủy tinh tệ, đủ để một gia tộc chi tiêu cả năm. Phương gia chúng ta, cả năm cũng chỉ kiếm được khoảng sáu ngàn thủy tinh tệ, mà các đệ tử đứng đầu, mỗi tháng cũng chỉ có một thủy tinh tệ tiền tiêu vặt. Đó còn là con cháu Phương gia đó!

Hắn gật đầu:

"Tôi có hai trăm cái thủy tinh tạp, rất nhiều nhỉ?"

"Đúng rồi còn gì nữa!"

"À, bây giờ chị theo tôi đến khu vực chữ Hoàng một lát. Tôi có việc, mà nó ở đâu nhỉ?"

"Chỗ đó chị biết. Để chị dẫn cậu đến."

...

Phương Hạo Nhiên hỏi chỗ tên mập Kim Phú, lúc hắn đến nơi đã thấy tên mập vẻ mặt rầu rĩ ngồi uống rượu trước sân. Cũng tốt, đỡ mất công đi tìm!

Tên mập thấy Phương Hạo Nhiên đến, càng rầu rĩ hơn, thở dài uống một li rượu.

Phương Hạo Nhiên đến trước bàn rượu,

"Này mập, anh trả chú bốn cái thủy tinh tạp này, công với cái ban đầu nữa. Tổng là năm rồi đấy nhé!"

Cảm thấy tên mập như chết dí trên bàn, hắn cũng lười nói thêm, quay gót đi ra ngay.

"Này, chồng! Cậu chỉ mượn tên mập đó một thủy tinh tạp thôi à? Sao lại cho hắn thêm 4 cái vậy?"

Phương Ngọc Lam thắc mắc

"À, tôi hứa với hắn lúc trước rồi"

"Vậy à!"

Giọng nàng hơi thất vọng,

"Bốn thủy tinh tạp, rất nhiều đó!"

Phương Hạo Nhiên không hài lòng:

"Có bốn cái thôi mà. Tôi nhớ tôi còn lại rất nhiều. Chẳng phải chúng đều là của chị sao? So đo với tên mập, tôi cảm thấy rất mất mặt."

"Sao?"

Phương Ngọc Lam bất ngờ

"Cậu nói tất cả là của tôi?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Cậu! Đó là khoản tài phú rất lớn đó."

Phương Ngọc Lam ngần ngừ

"Có lẽ cậu nên đưa cho biểu di"

Hắn chẳng để ý

"À, mẫu thân lần khác tôi sẽ đưa. Chị là vợ tôi mà!"

Phương Ngọc Lam cảm động, ôm hôn hắn:

"Ừ, chị biết rồi. Chị là vợ cậu, nên thứ gì của cậu cũng là của chị hết, cũng như cậu muốn làm gì chị cũng được."

"Tôi xem là chị đang quyến rũ tôi được không?"

"Cậu nghĩ sao cũng được! Dù sao cũng cũng lấy mất trái tim tôi rồi!"