Phương Hạo Nhiên tí tửng vừa đi vừa hát thầm. Tỉ lệ đặt cược hóa ra là 200:1 chứ không còn là 100:1 nữa. Tưởng tượng đến số tiền tự dưng từ trên trời rơi xuống đầu khiến hắn cứ lâng lâng. Bất quá, vui chẳng được bao lâu, cảm giác bực bội đã quay trở lại. Con em nó chứ, đông vẫn hoàn đông, chả chen vào được, đúng là không thể chần chừ. Hắn mà không chen vào để lên sàn đấu được thì đừng nói đến một núi thủy tinh tệ, dù là một mảnh nhỏ kim tệ cũng chẳng có, bèn đứng đó vận khí, rống lớn:
"Chó ngoan không cản đường. Cút! Cút ra cho anh thể hiện."
Tĩnh!
Toàn trường tĩnh ngắt tưởng nghe được tiếng con kiến đang bò trên mặt đất. Đây chính xác là phát ngôn gây sốc nha!
"Thằng nào chán sống vậy?"
Đây là ý nghĩ cùng lúc của hàng ngàn con người, đồng thời vội tìm cho ra tên láo toét kia. Có điều, không cần mất công tìm làm gì, tên ngáo đá kia dương như không biết chữ "chết" viết như thế nào, lại tiếp tục:
"Đứng ngu đó làm gì, lăn ra để anh lên đài nào! Con bà nó, các chú có não không vậy? Ở chung với lũ này đúng là bức bối!"
"Con mẹ ngươi, chán sống hả?"
"Thằng khốn nào đây?"
"Phi, thằng này láo!
"Trang bức cái gì! Mỗi người chúng ta ở đây tùy tiện nhổ bãi nước bọt cũng đủ làm ngươi chết đuối."
"..."
"..."
...
Phương Hạo Nhiên cũng không thèm đáp lại, cảm thấy đã có một con đường cho hắn, bèn đi thẳng lên võ đài.
Không có ném đá, không có gây gổ. Không phải là quần chúng ban đầu không có ý định cho hắn ăn đòn, chỉ là giống như khi một kẻ nào đó muốn thể hiện điều gì đó trước mặt ta, ta vẫn thường để hắn "trổ tài" xem lại có cái gì hay. Lần này cũng vậy, và khi Phương Hạo Nhiên bước lên võ đài, tất cả cùng hiểu thì ra đây là tên gia hỏa thách đấu với Dạ sư huynh cùng Long sư huynh. Không hẹn mà cùng im lặng, bởi ai cũng biết không cần chúng ra tay, tên gia hỏa này từ lúc thách đấu đã xác định xong đời rồi. Đó là hình phạt cho những tay mơ mới vào trong học viện muốn nhất chiến thành danh.
Bước lên võ đài, lại vẫn chưa thấy hai tên rẻ rách kia đâu, hắn cũng bực mình, lại vận khí hô lớn:
"Hai thằng ngu kia đâu rồi? Mau lăn ra đây!"
Còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng trắng thoáng cái xuất hiện, dưới đài là tên Long gì gì đó bận y phục màu đen.
"Hừ, đánh với ngươi còn cần hai người? Ngươi ngu ngốc hay muốn tự sát vậy?"
Dạ Vũ khinh thường.
"Phì, hai thằng rẻ rách các chú lên cùng lượt đi, từng đứa lên một vướng tay lắm!"
Dạ Vũ lắc đầu,
"Tiểu tử ta còn chưa thấy ai như ngươi, không biết trời cao đất dày là gì. Thôi được, nếu ngươi đã muốn chết chết, vậy thì"
Hắn ngoảnh xuống dưới đài:
"Long huynh, phiền lên đây với ta vậy!"
"Ha ha, Dạ huynh! Tiểu tử này đã muốn chết vậy, đành phải chiều ý hắn thôi!"
Long Thiên Diệu nói rồi cũng tung mình lên võ đài.
"Thằng này chết chắc rồi!"
"Hắn chết ai cũng biết"
"Ta xem ra hắn mới chỉ luyện thể hậu kì, đánh với kết đan sơ kì là đã trực tiếp bị miểu sát, chứ đừng nói là hai."
Phương Hạo Nhiên đang định bắt đầu, bỗng đâucó tiếng truyền âm vào tai hắn
"Phương Hạo Nhiên, ngươi điên rồi sao? Với tu vi của ngươi mới chỉ luyện thể hậu kì, còn đòi đánh với kết đan. Mau mau nhận thua rồi rút lui đi, dù có mất mặt, nhưng không gì quan trọng bằng mạng sống đâu. Dù ngươi không thực sự bị mất mạng, bị tàn phế thì cũng chẳng khác biệt là bao."
"Hửm!"
Phương Hạo Nhiên kinh ngạc, tất nhiên không phải giọng của vợ, cũng không phải của mẫu thân, vậy là ai? Liếc nhìn xuống dưới, đã thấy một gương mặt quen thuộc thuộc. Là tên Phương Duy, kẻ lần trước tại Phương gia bị hắn đánh bại, bĩu môi định quay đi thì lại nghe tiếp
"Ta biết là ngươi chỉ tu vi luyện thể hậu kì đã có thể đánh bại ta là luyện khí hậu kì, nhưng chuyện này không giống. Kết đan, đã có sự khác biệt về chất. Đấu với hai tên kia, ngươi thuần túy là chịu chết, mau nghe ta, nhận thua đi thôi"
Phương Duy có vẻ gấp gáp. Hắn tuy kiêu ngạo, nhưng đã từng bị Phương Hạo Nhiên dùng tu vi thấp hơn đánh bại, suy nghĩ đã khác trước. Lại nghĩ đến tên ở trên đài cũng là người Phương gia, có lẽ nào lại ủng hộ người ngoài, mới vội truyền âm như vậy!
Bất quá, kẻ thì có tâm đứa lại không lĩnh tình. Phương Hạo Nhiên bĩu môi
"Vớ vẩn, hai tên kia thì làm gì được ta. Ngươi còn nói nhảm nữa là xong trận này ta tìm ngươi cho ăn đòn bây giờ!"
Nói xong định quay mặt đi, lại thấy Phương Ngọc Lam đang đứng gần tên Phương Duy tại một góc, mỉm cười vẫy tay với hắn. Cách đó một khoảng, là mẫu thân Hàn Tuyết, nàng ta không nhìn hắn, mà đang ghé mặt lại gần nói gì đó với nữ nhân kế bên. Phương Hạo Nhiên tò mò quan sát, nữ nhân kia mặc một thân lam y xinh đẹp, nét mặt như phủ một lớp sương mỏng, đôi mắt lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ cùng hàng mi thanh tú. Mái tóc đen óng ả thật dài xõa ra với đôi môi đỏ son mềm mại.
"Thật đẹp!"
Phương Hạo Nhiên thầm than, vẻ ngoài cự người ngàn dặm nhưng thật đẹp! Hắn cố nhớ lại, bởi ở nàng ta hắn thấy có điểm gì đó khá quen, như đã từng gặp rồi.
Phương Hạo Nhiên có một ưu điểm, đó là đối với nữ nhân xinh đẹp, trí nhớ của hắn rất tốt, bởi vậy rất nhanh hắn đã liên tưởng hai hình ảnh lại. Một, là nữ nhân xinh đẹp đang ngồi cạnh mẫu thân kia; Một là nữ nhân tháng trước đã làm chứng cho buổi quyết đấu ngày hôm nay. Đúng! Là phó viện trưởng. Lúc trước trời tối nhìn không rõ, chỉ biết nàng ta có dáng dấp xinh đẹp, nhưng bây giờ, mới nhận rõ là đẹp đến từng đường nét.
Còn đang miên man suy nghĩ, đã nghe thấy một âm thanh có phần châm chọc:
"Tiểu tử, trang bức đủ rồi, còn đang suy nghĩ cách nhận thua sao?"
"Nói nhảm, anh còn bận suy nghĩ chút thôi! Hai đứa các chú đã muốn chết sớm vậy, thì cùng lên đi!"
"Ha ha, ngươi đang nói chúng ta cùng lên sao? Cỡ như ngươi"
Long Thiên Diệu lắc đầu
"Câu đó phải để chúng ta nói mới đúng."
Phương Hạo Nhiên mặc kệ cái thằng đang tự sướng kia, cũng không nói nữa, thầm tụ lực nơi bàn chân, bỗng chốc bắn mạnh về phía Dạ Vũ. Tu vi kim đan quả là khác với luyện khí, khi Phương Hạo Nhiên lao đến sát hắn, Dạ Vũ liền đánh ra một chưởng. Phương Hạo Nhiên có thể cảm nhận được kình khí ẩn chứa trong đấy. Hắn tấn vững, một quyền đánh mạnh ra, lấy cứng đối cứng.
"Binh!"
Một âm thanh trầm đục vang lên. Quyền của Phương Hạo Nhiên va chạm với chưởng của Dạ Vũ.
Tất cả chỉ thấy Dạ Vũ phún máu rơi xuống võ đài, trước ngực lõm một hố chừng nửa tấc, sắc mặt trắng bệch.
"Ái chà!"
Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm
"Đúng là rẻ rách, một quyền như thế cũng không đỡ được!"
Còn đang nói nhảm, đã nghe thấy tiếng xé gió sau lưng. Một quyền của Long Thiên Diệu đã thành công đáng trúng eo của hắn.
Phương Hạo Nhiên cảm thấy eo hơi nhức, cũng không thèm quay lại, dựa vào hướng cú đánh, vận khí một chưởng đánh mạnh ra sau.
"Phụt!"
Phương Hạo Nhiên cử động eo cho bớt tê, chậm rãi ngoảnh lại. Long Thiên Diệu nửa quì trên mặt đất, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch thở gấp, không thể tin mà nhìn hắn:
"Ngươi!... Không thể nào! Luyện thể hậu kì, sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy!"
Phương Hạo Nhiên chậm rãi đi lại gần tên kia, rất có phong phạm cao thủ mà giải thích với hắn:
"Ngươi nhìn thấy ta tu vi luyện thể hậu kì,đúng vậy không sai. Là luyện thể hậu kì. Bất quá, ngươi thấy ai đang đứng đằng kia không?"
Hắn chỉ về phía Phương Ngọc Lam,
"Ta sở dĩ đánh thắng ngươi"
Ngưng một chút,
"Là bởi sức mạnh của tình yêu đó!"
Nói rồi ngay lập tức một cước sút vào Long Thiên Diệu, cho hắn xuống làm bạn với tên Dạ Vũ đang nửa sống nửa chết ở dưới kia. Lẩm bẩm:
"Đã thấy sức mạnh của tình yêu to lớn thế nào chưa? Lần sau mà còn lượn lờ trước mặt anh thì liệu hồn!"