Phương Hạo Nhiên thích thú đùa nghịch tòa nhũ phong mềm mại kia, lại không nhịn nổi đưa vào miệng nút nhẹ hai điểm đỏ hồng trên đỉnh
“Ư”
Hành động đó có vẻ đã làm cho Ngọc Lam nàng tỉnh giấc, khẽ vòng tay ôm hắn, nũng nịu:
“Chồng, cậu làm gì vậy?”
Phương Hạo Nhiên bức bối:
“Tôi chán”
“Chẳng phải có tôi đây rồi sao?”
Hắn ấm ức:
“Nhưng vừa nãy chị đang ngủ”
“Được, vậy tôi thức dậy rồi, cậu đã hết chán chưa?”
Phương Ngọc Lam hỏi giọng quan tâm, tên tiểu tử đang nằm trong lòng nàng, hắn là…phu quân!
“À! Hết rồi”
Phương Hạo Nhiên cười hì hì, vừa nói vừa động tay động chân khắp cơ thể nàng. Khiến Ngọc Lam nàng đành phải xốc lại tinh thần để ứng phó, một trận cuồng phong loạn vũ nữa lại diễn ra.
…
“Chồng!”
“Huh?”
“Chị đói !”
Phương Ngọc Lam nũng nịu. Cũng đúng thôi, cùng hắn điên cuồng từ chiều tối hôm qua đến giờ, đã là gần trưa rồi, không đói mới là lạ.
“Vậy được rồi!”
Hạo Nhiên hắn quyết định,
“Để tôi bận y phục cho chị”
Phương Ngọc Lam đồng ý mặc cho đôi ma thủ kia sờ mó loạn xạ khắp cơ thể nàng. Vân vê cặp nhũ hoa phấn hồng một tí, lại miết miết vùng đào nguyên vẫn còn chút ẩm ướt phía dưới. Dù sao thì chỗ nào trên người nàng hắn cũng đều dùng qua, thêm một tí thì có là gì. Tuy vậy vẫn giục:
“Đừng làm rộn! Chị sắp đói chết mất rồi!”
Mất một lúc để y phục cả hai chỉnh tề, nàng như chú chim nhỏ nép vào lòng hắn, khẽ hỏi:
“Chồng! Chúng ta ra ngoài ăn hay đến nhà ăn của học viện?”
“Chị có muốn ra ngoài chơi không?” “Ra ngoài chơi? Ý cậu là ra ngoài học viện hả?”
“Ừ!”
“À, chị nghe cậu, chồng!”
Quyết định được đưa ra nhanh chóng, Phương Hạo Nhiên cùng Phương Ngọc Lam vui vẻ dắt tay nhau đi ra khỏi Hoàng gia học viện trước bao con mắt ngưỡng mộ, cùng ghen tỵ của những con đực rựa khác
Hoàng gia học Viện nằm trong Quang Quyến chi thành, nó có nghĩa là sự lưu luyến của ánh hào quang. Có một truyền thuyết, đã rất lâu rồi, vào cái ngày khi Quang Minh nữ thần đi qua vùng đất này, bị thu hút bởi cảnh đẹp nơi đây, đã dùng quang ngôn chúc phúc ban cho nó ánh hào quang của nàng. Để rồi cứ mỗi trăm năm, sẽ có một tháng toàn bộ tòa thành sáng rực lên dưới ánh mặt trời, sinh cơ sẽ bừng lên khắp nơi. Và khi đó, là thời gian mà những kì tích sẽ xuất hiện, với mỗi người, với chúng ta.
Một trăm năm, với thường nhân mà nói, có thể là không chờ được, nhưng với võ giả chỉ như một cái chớp mắt. Và, may mắn làm sao! Năm nay; Không! Chỉ hai tháng nữa thôi, sẽ là lúc những điều kì diệu của ánh sáng được bắt đầu. Bởi vậy, những ngày gần đây Quang Quyến chi thành tấp nập người tứ xứ, không chỉ riêng mọi miền của Thiên Tinh quốc, mà có cả các nước láng giềng, hoặc các thế lực xa xôi tại đâu đó của miền Tây Ngưu Hạ châu, Nam Thiện Bộ châu , Bắc Cư Lư châu đều có cả. Đủ mọi thể loại, để thấy cái tháng “Quang Diệu” đó quan trọng như thế nào. Cái gọi là kì tích, có rất nhiều, nhưng thứ mà những cỗ thế lực lớn quan tâm, đó chính là kẻ sẽ may mắn được hưởng món quà lớn nhất từ Quang Minh nữ thần, có được Quang Diệu chi thể. Một loại “thần thể”, có tư cách để đạt được tu vi Chân Thần trong truyền thuyết.
“Này vợ, chị cẩn thận chứ!”
Phương Hạo Nhiên cằn nhằn trong khi đang ôm lấy Ngọc Lam vào lòng, tránh khỏi việc nàng ta va phải một nam nhân gần đó
“Hì hì, chồng! Cậu thật nhỏ mọn”
Phương Hạo Nhiên ôm chặt nàng ta hơn, chăm chú
“Tôi không nhỏ mọn!”
“Được rồi, được rồi!”
Phương Ngọc Lam vừa nói vừa đưa hai tay lên xoa má hắn:
“Chồng chị không nhỏ mọn, được chưa? Bây giờ chúng ta ghé vào chỗ kia nhé, nó là Túy Hồng Nhan- tửu lâu lớn nhất ở trong thành đấy! Mà chả biết còn chỗ nữa không…”
Đúng như Phương Ngọc Lam dự đoán, khi cả hai bước vào thì đã không còn một bàn trống, kể cả tầng hai, tầng ba cũng vậy.
“À, vậy thì lên tầng 4”
Phương Hạo Nhiên không sao cả.
“Nhưng tầng bốn xưa nay chỉ đón tiếp khách quí, bởi chị nghe nói chủ nhân nơi đây cũng có thế lực nên người không có thân phận thì không thể bước vào”
Hắn bĩu môi:
“Tôi là khách quí đây, rước tôi còn chưa chắc đi theo nữa là không đón tiếp. Dám đuổi thì tôi cho ăn đòn”
Nói rồi nắm tay nàng bước thẳng một mạch lên lầu 4.
Lầu 4 không mở rộng cho người ta vào như những lầu khác, mà là một căn phòng thì đúng hơn. Khoảnh khắc khi hắn đẩy cửa, có thể cảm nhận một luồng kình khí mạnh bắn vào bản thân. Hắn hơi lùi lại một tí, khẽ lẩm bẩm:
“Gió to đấy!”,
rồi dắt Ngọc Lam bước vào…
“Hửm!”
Hắn ngạc nhiên, một căn phòng lớn không bóng người. Trên bàn, cơm rượu đã bày sẵn. Không chút chần chừ, Phương Hạo Nhiên đặt “vợ” ngồi vào chỗ, chính hắn thì kéo một chiếc ghế khác lại ngồi sát nàng. Phương Ngọc Lam hơi ngần ngừ quan sát xung quanh, khẽ giật giật tay áo hắn:
“Chồng, chị thấy không tốt lắm đâu! Cậu nhìn!’
Nàng chỉ tay vào bàn ăn
Phương Hạo Nhiên cười hì hì:
“Tôi không ngại dùng chung với chị đâu”
“Chồng! Ý tôi không phải vậy! Một bộ bát đũa, một chén rượu.Rõ ràng bàn ăn này là dành cho ai đó. Chúng ta làm như vậy có hơi vô duyên”
Hắn không để ý:
“Quản tên trời ơi nào đó làm gì! Dù sao chẳng thấy có ai. Nào để tôi cho chị ăn no, rồi tôi còn ăn chị nữa chứ!”
Phương Ngọc Lam đỏ mặt còn định nói gì đó đã bị hắn bất ngờ hôn lấy, một dòng chất lỏng nóng ấm mang theo vị cay cay chảy xuôi theo cổ họng khiến nàng đành khẽ nhắm mắt tiếp nhận. Cả một bữa ăn, cứ như thế tiếp diễn. Nàng ăn thức ăn từ hắn, và hắn nhấm nháp đôi môi mềm mại ướt át của nàng.
“Phì, tên nam nhân khốn kiếp!”
Có tiếng rủa thầm từ sau bức màn gần đó. Một nữ nhân đang ngồi đó bức bối. Nếu có một tên nam nhân khốn nạn, nàng sẽ không để ý vì kẻ khốn nạn vốn có rất nhiều. Nhưng một tên khốn có tu vi cao cường, cao hơn nàng, thì chuyện sẽ không đơn giản tí nào. Bởi vậy khoảnh khắc khi cảm thấy hắn hoàn toàn không hề hấn gì trước luồng kình khí nàng vừa phóng, còn đang mở cửa bước vào, Hạ Nhu đã vội tránh đi chỗ khác. Đâu còn cách phản ứng nào, chẳng lẽ cứ chường mặt ra đó trước một nam nhân tu vi cao cường tự ý đột nhập vào phòng mình?
Nhưng điều khiến tên nam nhân kia trở nên cực kì khốn nạn trong mắt Hạ Nhu, đó là tên kia cư nhiên đột nhập vào đây, chỉ để dùng bữa với một nữ nhân xinh đẹp khác, thoải mái thân mật trước con mắt nàng.
Một bữa trưa, kẻ vui sướng, người bức bối.